Con cóc nhỏ đang rủ hai mắt xuống nằm ở trong tay Dịch Phong, có chút bộ dáng thanh tú không nói nên lời, bất luận độ to lớn của ngoại hình, đều cách biệt một trời một vực với con cóc bọn họ từng nhìn thấy, rõ ràng thứ này đáng yêu hơn nhiều.
Thanh Doãn Tiêm Vân thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tự giễu.
Con cóc nhỏ này chẳng qua chỉ hơn một tấc, dáng dấp nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương, nhìn một cái đã biết là một sủng vật nhỏ đáng yêu, sao có thể là con cóc lớn khủng bố kia chứ.
Đúng thật là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Đều trách con cóc lớn kia quá kinh khủng, khiến người ta nhìn thấy một con cóc nhỏ cũng xuất hiện kiêng kỵ.
Lúng túng nở nụ cười, Thanh Doãn Tiêm Vân đến gần lên tiếng.
"Đa tạ ngươi làm hộ pháp cho chúng ta, phi chu lại sắp khởi hành, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi"
Dịch Phong nghiên cứu nửa ngày không thấy đầu mối, con cóc nhỏ rủ mí mắt xuống, một bộ dáng vẻ muốn chết không muốn sống, loay hoay thế nào cũng không có phản ứng gì, nhìn đến hắn cũng bị cơn buồn ngủ đột kích.
Bỏ gia hỏa này xuống, Dịch Phong ngáp một cái.
_.
"Vây được thôi, ta ngủ một giác tìm lại cảm giác."
Nói rồi, Dịch Phong nằm ở trên phi chu, chớp mắt cái đã ngáy o o.
Trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân lộ ra vẻ vui vẻ, trong lòng cảm kích đối với sự mệt mỏi của Dịch Phong.
Để ý đến con cóc nhỏ ở dưới chân, đang ngốc nghếch đáng yêu phồng má lên, vị thiên chi kiêu nữ thanh lãnh này, cũng không nhịn được toát ra vẻ mỉm cười, đã có hứng thú muốn chơi đùa.
Nhưng con vật nhỏ kia thế mà lại là một dáng vẻ cao lãnh, bất luận nàng lấy cái gì ra cũng không để ý.
Chớp mắt, đã nhanh nhẹn đi về phía bên cạnh phi chu.
Thanh Doãn Tiêm Vân bước chân ngọc ra, nhẹ giọng gấp gáp gọi.
"Đừng chạy lung tung, phía dưới rất nguy hiểm"
Con cóc sao có thể nghe theo ý nàng, trực tiếp nhảy xuống phía dưới phi chu, theo vạn trượng không trung rơi xuống mặt đất.
Cái này khiến cho Thanh Doãn Tiêm Vân giật nảy mình.
Dịch Phong đối với bọn họ tận tâm tận lực, một đường nghiêm túc hộ pháp.
Dịch Phong cẩn thận giúp bọn họ thủ thuyền, nếu như con sủng vật nhỏ này mất mạng ở trong tay nàng, chuyện này giải thích thế nào với Dịch Phong đây?
Thanh Doãn Tiêm Vân vội vàng bước ra khỏi phi chu, bay nhanh về phía mặt đất.
Đợi đến khi chân đạp xuống mặt đất, thế mà lại nhìn thấy con cóc nhỏ vẫn khỏe mạnh, tiếp tục nhảy nhót về phía sương mù đen!
Thanh Doãn Tiêm Vân hơi sững sờ, cảm thấy hơi bất ngờ với vật nhỏ này, thầm nghĩ đây không phải là sủng vật tầm thường, lần này nếu như làm mất, bản thân nàng rất có lỗi với Dịch Phong.
Vội vã đuổi theo, sự vội vàng gấp gáp trong mắt nàng càng ngày càng đậm.
Nhưng nàng mới bước ra mấy bước.
Thế mà con cóc lại dừng lại, phảng phất như là cảm nhận được hành động của nàng.
Thân thể nho nhỏ kia đưa lưng về phía nàng, đột nhiên vang lên một tiếng người nói thầm trầm!
"Đừng đi theo ta nữa"
Thế mà con cóc này còn biết nói chuyện, tuyệt đối không phải là vật bình thường!
Thanh Doãn Tiêm Vân kinh ngạc dừng bước, trên khuôn mặt thanh lãnh hiện lên vẻ chấn động.
Con cóc nhỏ có thể nói tiếng người, thanh âm kia trầm thấp hùng hậu, giống như từ bầu trời khuếch tán ra trời đất, lại giống như vượt qua ngàn vạn năm mà đến, bên trong tang thương lộ ra một uy áp khiến người khác không thể làm trái!
Chỉ là một con cóc nhỏ, thế mà lại có thể trấn áp được nàng?
Chuyện này sao có thể?
Thanh Doãn Tiêm Vân kinh nghi bất định, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
Nhất định là ảo giác, ám ảnh lúc trước khiến nàng trông gà hóa cuốc.
Đúng lúc nàng đang định chế giễu bản thân quá căng thẳng.
Đột nhiên.
Bóng lưng mang dáng vẻ đáng yêu kia, trong nháy mắt bị một đạo hư ảnh che trời bao trùm, nhìn thấy trước mắt chỉ có bóng lưng của con cóc lớn, sương mù đen ổ xung quanh đều bị che lấp hoàn toàn!
Càng đáng sợ hơn chính là, khuôn mặt hơi quay đầu lại kia, lại giống như đúc với con cóc to lớn nhìn thấy ở trong biển thi thể!
"Oanh!
Trong nháy mắt, cả người Thanh Doãn Tiêm Vân cứng ngắc, trong đầu vang vọng tiếng ong ong!
Một loại cảm giác áp bách khiến nàng hít thở không thông, bắt đầu khuếch tán trong đất trời, gắt gao khóa chặt mỗi một tấc không gian!
Trái tim căng cứng nhìn chằm chằm, nhưng tất cả mọi thứ đã tiêu tán.
Trước mắt chỉ còn sương mù đen mịt mờ, còn có con cóc lớn nhỏ kia.
Hư ảnh xuất hiện rồi biến mất, không hề có bất kỳ dấu tích nào để nắm bắt, dường như chỉ là một trận ảo giác, nhưng mà lại đánh thức sự sợ hãi ở sâu trong đáy lòng Thanh Doãn Tiêm Vân.
Nhất là khuôn mặt đó, dường như khiến nàng nhìn thấy sự chết chóc đang bao trùm xuống.
Có điều chỉ trong thời gian ngắn, Thanh Doãn Tiêm Vân đã bị hù dọa đến hoa dung thất sắc, một đôi đùi ngọc trở nên mất cảm giác, cứ như thế ngây người đứng ở trên mặt đất trong làn sương mù đen.