Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1427: Con cóc to lớn che trời (2)




Dịch Phong nhìn đến vẻ mặt mơ hồ, tò mò.

"Đây là sao vậy? Lẽ nào chúng ta đi nhầm đường?"

Thanh Doãn Tiêm Vân nghe tiếng nhìn lên, bên trong thanh mâu có thể thấy rõ được sự kiêng kỵ.

"Chúng ta nhất định phải vòng qua phía trước, tìm một con đường khác đi sâu vào trong Hắc Vưc"

Nhìn biểu cảm căng thẳng của muội tử, Dịch Phong lại càng buồn bực.

"Đường vòng thì không phải lãng phí thời gian sao?"

Người trẻ tuổi nghe tiếng đi đến, tức giận lên tiếng phản bác.

"Ngươi biết cái gì, phía trước chúng ta gặp được một con cóc, bất đắc dĩ mới đường vòng!"

Dịch Phong càng nghe càng mơ hồ.

"Cóc? Cái này thì liên quan gì đến việc đi đường vòng?"

Người trẻ tuổi muốn nói lại thôi, lại hình như nhớ đến cái gì đó, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, chân mềm nhữn ra ngồi trên mặt đất.

"Đây không phải là cóc bình thường, mà là một con cóc lớn động trời!

"Loại đó, tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc vào, nói ra ngươi cũng không tin, nếu như ngươi gặp phải thứ đó, căn bản không có cơ hội còn sống"

Lão giả cũng kiêng kỵ lên tiếng, không ngừng sợ hãi hìn về sương mù đen ở phía sau.

"Nhờ có đại nhân quả quyết xuất thủ, nếu không chúng ta thật sự là sẽ thua ở bên trong Hắc Vực này, không ngờ được Ma tộc lại có thứ đó, chuyến này thật sự quá hung hiểm..."

Nói mấy câu, ba người đều là vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng bao phủ mù mịt to lớn, thúc động phi chu nhanh chóng rời đi, đã không còn tự tin như lúc đầu mới đi vào Hắc Vực, chỉ còn lại sự kiêng kỵ.

Dịch Phong nhìn lại phía sau, chỉ thấy sương mù đen là một mảnh yên tĩnh.

Nhìn động tĩnh đó, cũng không giống dáng vẻ có sự tồn tại đáng sợ nào đó.

Nửa tin nửa ngờ, hắn chỉ có thể tiếc nuối nhìn phi chu đi xa.

Nằm ở trên phi chu âm thầm lẩm bẩm, cảm thấy rất hiếu kỳ với con cóc to lớn kia.

Thật sự có con cóc như thế để đánh thì tốt rồi.

Nếu như bản thân mình gặp được, nói không chừng còn có thể thành công tìm đường chết.

Hắc Vực vô biên bao la, như ban đêm vô tận.

Điểm đặc biệt của nơi này, thần thức đều bị hạn chế, bất luận tu vi cao bao nhiêu, nhận biết so với người phàm cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Mấy người ngồi thuyền phi nhanh như tên bắn, giống như cô lá cuồn cuộn, nếu như không phải phi chu phát ra ánh sáng nhẹ, căn bản không bị chú ý, những nơi khác cũng là như thế, cho dù có động tĩnh cũng khó bị phát giác.

Nơi cực sâu trong Hắc Vực.

Sương mù mênh mông càng nồng đậm, dường như đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón.

Bên trong bóng tối vô tận, đột nhiên vang lên tiếng người hét to.

"A! Nghệ thuật chính là nổ tung!"

Thanh âm kia xuyên thấu qua bóng đêm vô tận, trọng giọng tràn đầy sự cuồng nhiệt.

Ngay sau đó, thế mà thật sự có tiếng nổ mạnh đáng sợ quét ngang trời đất!

"Oanh! ! !

Âm thanh vang vọng không dứt, khí lãng đi xa nghìn vạn dặm.

Ban ngày đột nhiên xuất hiện, đất trời ngân vang.

Sương mù đen bị khí lãng xua tán, mặt đất hoang vu hiển lộ ra cảnh tượng thật.

Cuồng phong gào thét, thi thể Ma tộc trên mặt đất như vụn cỏ bị quét sạch, một trận gió tanh mưa máu, đều bị khí lãng khi xua đi.

Thẳng đến khi khí lãng dần dần lắng lại.

Mấy bóng người bước ra, cả mặt nét mặt hưng phấn.

Tiêu Chiến đi đầu vẻ mặt nghiêm túc nhặt một khối thi thể trên mặt đất, vừa lớn tiếng căn dặn.

"Hồng sư huynh thật sự là gúp đỡ lớn rồi, những ma vật này sau khi chết bài tiết ra chất lỏng thế mà lại là đồ tốt, không chỉ là vật liệu đỉnh cấp chống nước, sử dụng cũng rất thuận tiện."

"Mọi người góp thêm chút sức, đầu tiên thu thập Hồng sư huynh, tiếp đó lập tức thu thập thi thể của ma vật, một khối cũng không được bỏ lỡ, tuyệt đối không thể lãng phí!"

Cả nam cả nữ phấn chấn lên tiếng đồng ý, lập tức bắt đầu lao động thu hoạch.

Chỉ chốc lát sau, cảnh tượng bận rộng trong biển xác, vẻ mặt mọi người đều rất vui vẻ, dường như là nhặt cua ở trong bùn đen, từng người đều rất nhiệt tình, một trận nói cười vang vọng.

"Mảnh vỡ của Hồng sư huynh đều đã thu thập xong, bây giờ bắt đầu thu thập ma vật!"

"Được!"

"Các huynh đệ thêm chút sức, tuyệt đối không thể lãng phí sức lực mà Hồng sư huynh bỏ ra!"

"Cố lên! Nhất định thu hết thi thể của những ma vật này về!"

Công việc nhặt trong đất đen khí thế ngất trời, mười mấy người vén tay áo lên nói làm là làm.

Loại cảnh tượng lao động này, nếu như có người ngoài trông thấy, e rằng đều há miệng ra cằm muốn rơi vào trong đất cát, ai có thể tưởng tượng được, lại có người điên cuồng thu thập ma vật như thế, coi Hắc Vực này giống như đồng ruộng vậy.

Thậm chí, đến cả thi thể Ma tộc cũng có thể làm vật liệu kiến trúc...

Bên ngoài đất cát.

Đá vụn rải rác khắp nơi trên con đường hoang vu, trên đó còn trình diễn cảnh tượng kỳ quái hơn.