Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1422: Khí vận không tâm thường (2)




Ba người có chút mệt mỏi ngồi thiền nghỉ ngơi, không khí có chút áp lực.

Sau khi ngồi điều tức một lát, hai người gần như đồng thời xin lệnh.

"Đại nhân, lần này để cho ta phòng thủ đi"

"Đại nhân, lão hủ tu vi nông cạn, tiếp sau đây xử lý cánh của Tinh Không, còn phải dựa vào ngài xuất thủ, lần này phòng thủ, sẽ do lão hủ xuất mã"

Thanh Doãn Tiêm Vân mở mắt ra, lên tiếng phản đối.

"Không được."

"Lúc trước hai lần xuất kích, các ngươi tiêu hao không nhỏ, Hắc Vực này rất cổ quái, các ngươi nhất định phải bảo tổn sức mạnh, vẫn là để ta tới đi"

Dưới sự tranh chấp của ba người, thời khắc nguy nan có thể thấy được đại nghĩa.

Dịch Phong ở một bên cũng là không ngừng hồi tưởng lời nói lúc trước, hai mắt cũng bắt đầu tỏa sáng.

Ma tộc càng ngày càng mạnh?

Lại nhìn tư thế rầu rĩ của ba người, hình như đúng thật là như thế.

Đây chính là cơ hội tốt, nhất định cần phải đích thân thử một lần.

Vạn nhất thành công chết, vậy thì không thể tốt hơn được nữa, cùng lắm thì trước khi chết truyền âm cho bọn họ là được, nếu như không chết được, cũng không tổn thất cái gì, nhiều nhất là kiếm thêm chút điểm kinh nghiệm.

Càng nghĩ càng có nhiệt huyết, rồi lại nhìn ba người kia vẫn đang tranh chấp.

phảng phất như là đang ám chỉ Dịch Phong, lần này Ma tộc xuất hiện nhất định mạnh hơn lần trước.

Dịch Phong trực tiếp vỗ mạnh vào bắp đùi, cao giọng hét lên.

"Đừng cãi nữa!"

"Lần này, để ta đi! Nói cái gì cũng phải để ta đi!"

Tiếng nói hào hùng vang vọng, ba người đều bị sững sờ.

Tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chỉ là Bán Thánh mà có thể lên tiếng kiên định như thế.

Hai cao thủ tùy tùng có chút lau mắt chờ mong.

Trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân cũng lộ ra vẻ bất ngờ, nhỏ giọng nhìn chăm chú.

"Ngươi chắc chắn ngươi..."

Lời nói còn chưa dứt, thanh âm kiên định của Dịch Phong đã truyền đến: "Ta chắc chắn."

"Vậy thì... được thôi"

Do dự hồi lâu, nghĩ đến hai người tùy tùng tiêu hao rất lớn, tình thế cũng nghiêm trọng đến ngoài dự liệu, lúc này nàng mới lên tiếng đồng ý.

"Nhưng nhớ kỹ, nơi này là sâu trong Hắc Vực, ngươi nhất định phải lúc nào cũng cảnh giác, mọi chuyện cố gắng cẩn thận!"

Nói rồi, lại nhấn mạnh dặn dò vài tiếng.

"Nhớ kỹ, phải coi an toàn là quan trọng, gặp chuyện lập tức truyền âm!"

Dịch Phong nghiêm túc gật đầu một cái, ánh sáng trong mắt tràn đầy chờ mong.

Trạng thái thần thái sáng láng kia, cũng khiến hai người khác lộ ra vẻ tán thưởng, thậm chí còn có chút áy náy với thái độ lúc trước của mình.

Thậm chí người trẻ tuổi còn đứng dậy hành lễ, thay đổi thái độ lúc trước.

"Dịch huynh đại nghĩa, ta chắc chắn khắc trong tâm khảm!"

Lão giả ở gần cũng dặn dò, vẻ mặt thân thiết.

"Người trẻ tuổi, khó có được người có nghĩa khí giống như ngươi, lão phu vô cùng cảm kích! Nếu như có động thái khác thường, nhất định nhớ truyền âm cho chúng ta, giống như đại nhân nói, phải đặt an toàn lên đầu!"

"Nhớ kỹ, quyết không tùy tiện ra khỏi thuyền, càng không thể tự tiện giao thủ với ma vật!"

Một bên dặn dò, một bên vỗ nhẹ bả vai Dịch Phong.

Thái độ thay đổi thì không nói, xưng hô cũng gần gũi không ít.

Dịch Phong cũng phối hợp với không khí lên tiếng đồng ý, đồng ý đến có dáng có vẻ.

"Yên tâm!"

Về phần cái gọi là căn dặn cùng đủ loại cảnh cáo.

Đi vào tai trái, đi ra tai phải.

Đợi ba người lần lượt nghỉ ngơi chỉnh đốn, triệt để thu lại khí tức.

Hắn mới lộ ra ý cười mong đợi, lấy đại bảo kiếm trong tay ra!

Đứng ở đầu phi chu đi về phía trước yên tĩnh nhìn, mặt đất dưới chân trùng điệp bóng đen.

Dịch Phong không kịp chờ đợi nhảy vào trong sương mù đen, thoáng cái đã là một trận chém giết, đáng tiếc căn bản không gặp được Ma tộc mạnh mẽ gì, chỉ có một nhóm gia hỏa giả mập.

Không hết một nén nhang, cũng chỉ còn mấy tạp ngư điên cuồng chạy trốn!

Trên trán Dịch Phong xuất hiện hắc tuyến, hỏa khí trong mắt càng ngày càng đậm!

Đây đều là cái thứ quỷ gì vậy, đã nói là ma vật mạnh mẽ đâu?

Đại bảo kiếm vung ra, kinh nghiệm trong đầu tăng thêm mấy điểm.

Nhìn sương mù đen xung quanh bốn phía, lại lần nữa không hề có động tĩnh gì, so với lúc trước còn yên tĩnh hơn, đừng nói có uy hiếp gì, đến cả bóng dáng của quỷ cũng không nhìn thấy.

Tình hình này, căn bản không thể có cơ hội chết.

Đến cả vật sống cũng không có, đâu cần dùng đến canh gác.

Dịch Phong thất vọng, không còn tâm tình tìm quái thử xem gì nữa.

Nghĩ đến bây giờ đi về cũng có chút nhàm chán, dứt khoát đi về nhà ăn bữa sáng, rồi rửa mặt một chút.

Thế là hắn gọi Mạn Mạn ra, chớp mắt về tới trong thôn.

Ăn một chút cháo loãng đơn giản, uống hai ngụm rượu, không có chút khẩu vị nào, nửa đường ngắt một quả đào, ăn một miếng thì trên mặt đã đầy vẻ thống khổi "Phi "Đào quỷ quái gì vậy, chua như thết"

Xui xẻo đến thì đúng là uống nước lạnh cũng tê răng!