Nhưng hắn chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, hoàn toàn không dung nhập được vào loại không khí nghiêm túc kia.
Đang yên đang lành, phi chu dừng lại, đây là lần thứ ba rồi.
Hắc Vực này có khoa trương như thế không?
Lúc nào cũng hao tổn cực lớn, còn không thể bổ sung sức mạnh, ảnh hưởng thật sự lớn như thế sao?
Trong lòng Dịch Phong tràn ngập buồn bực, lặng lẽ cảm thụ một chút... Cái gì cũng không có mài!
Lại cảm thụ bốn phía một lần nữa, cũng không cảm thấy sương mù đen này có áp lực gì.
Nhiều nhất, chính là tầm nhìn thấp một chút.
Nếu như thật sự muốn nói, còn không bằng khói mù kiếp trước nữa.
Chỉ cái này, còn nói cái gì mà hao tổn cực lớn...
Hắn rõ ràng sinh long hoạt hổ, đến một chút ngủ gật cũng không có, trên đường đi chính là ngồi thiền đi ngủ, ăn cơm cũng không tiêu hóa gì, dường như khẩu vị cũng ít hơn.
Cái này hao tổn ở đâu ra?
Có thể người ta nói là thật, dù sao mấy vị này đều có bối cảnh có kiến thức, hẳn là sẽ không khuếch đại sự thật, nếu như thật sự có cái gì không đúng, bản thân mình có thể chết ở trong Hắc Vực này cũng tốt.
Về phần giữ sức mạnh cái gì đó, hắn căn bản không cần, cũng hoàn toàn không cần phải như thế.
Dựa vào lương tâm mà nói, Dịch Phong hận không thể mệt hết hơi thả rắm ngay tại chỗ.
Suy nghĩ một chút, nhìn thấy hai người đàn ông nhìn nhau cả buổi, vẫn là không thả được phát nào, Dịch Phong dứt khoát quay đầu nhìn sang.
"Hay là, ta canh một chút?"
Vừa hỏi, ba người nghe được đều quay đầu.
Đến ngay cả nữ tử thanh lãnh kia, bên trong thanh mâu cũng có mấy phần kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng muốn Dịch Phong gánh trách nhiệm này.
Dù sao Dịch Phong chẳng qua chỉ là Bán Thánh, tu vi nông cạn, cứ tiếp tục như thế này cũng không có tác dụng lớn, còn không bằng gánh vác trách nhiệm bảo vệ, để ba người bọn họ bảo tồn sức mạnh.
Đây là phân chia hợp lý nhất, cũng là lựa chọn chính xác nhất.
Trong ba người bọn họ, bất luận là người nào cũng đều mạnh hơn Dịch Phong gấp trăm ngàn lần, vì để an toàn đi tiếp bảo vệ sức mạnh nhiều hơn, đây là cách làm không có gì để nghi ngờ.
Chỉ là, nàng không ngờ được Dịch Phong có thể có loại tự giác này, dứt khoát lên tiếng chủ động hỏi.
Có thể hiểu được đạo lý trong đó là một chuyện, tình nguyện kính dâng ý chí, lại là một chuyện khác, loại khí độ và tầm nhìn đại cục này, không phải người tầm thường có thể có.
Cho dù tu vi của Dịch Phong tầm thường, nhưng lại khí độ và nhận thức này, đã vượt qua phần lớn người, đáng để nhìn thẳng vào nhau mấy phần.
Bên trong thanh mâu của nữ tử kia nổi lên ánh sáng nhu hòa, ngữ khí có vẻ hơi bình thản.
"Như thế là tốt nhất"
"Tiếp theo đây ngươi sẽ làm hộ pháp cho chúng ta, nếu có bất kỳ khó khăn gì, hoặc là ma vật mạnh xuất hiện, nhất định phải truyền âm với ta"
Dịch Phong gật đầu, đứng dậy tản bộ hoạt động gân cốt vòng quanh phi chu, một bộ tư thế chờ mong.
Mấy ngày nay không phải ăn thì là ngủ, cả người đã tê rần.
Về phần truyền âm.
Vậy thì phải xem cuối cùng có thể gặp được chuyện gì.
Nhìn dáng dấp về nghiêm túc, nữ tử kia yên tâm một chút.
Những cái khác cũng không để ý nhiều, đối với yêu cầu của Dịch Phong cảm thấy là điều đương nhiên, đây chỉ là tự giác của kẻ yếu mà thôi, chẳng qua là tầm mắt tối thiểu.
Nếu như thật sự có chuyện gì, vẫn là phải đại nhân và bọn họ ra tay dọn dẹp.
Ở trong làn sương mù đen khủng bố này, giá trị của Dịch Phong cũng chỉ như thế mà thôi.
Cho dù may mắn được đại nhân ôn hòa nhìn một chút, nhưng lúc nào cũng phải bỏ ra cái giá lớn có thể mất mạng. Cho dù là như thế, có thể có được sự chú ý của đại nhân, cũng đã là vinh hạnh lớn nhất đời này của hắn, sau này sẽ không có cơ hội này nữa.
Loại nhân vật nhỏ bé như thế này, không đáng để chú ý nhiều.
Thuận theo chỉ quyết bắt đầu phức tạp của nữ tử kia, hai người khác cũng nhắm mắt lại đi vào cảnh giới Không Minh, thu lại toàn bộ thần thức.
Khí tức của ba người khác cũng ẩn giấu hoàn toàn, cả người đều bị một tầng ánh sáng cực kỳ yếu ớt bao phủ, hào quang nhỏ yếu kia, ở trong sương mù nồng dậm khó mà phát giác được.
Toàn bộ phi chu.
Chỉ có Dịch Phong đơn độc lắc lư, không có một chút lực đạo nào giống như là người phàm.
Đi dạo vài vòng, vẫn không thấy ma vật xuất hiện.
Ba người kia đã nhắm mắt ngồi thiển hoàn toàn không có động tĩnh, giống như là ngủ thiếp đi vậy.
Nhìn thấy không có người quản thúc, Dịch Phong quang minh chính đại lười biếng, trực tiếp đi lên đầu phi chu, một lòng chờ đợi các bảo bảo kinh nghiệm xuất hiện.
Nhưng hắn vừa mới rời đi, đã bị ba người nhìn rõ hết.
Mặc dù ba người Lam Tinh đi vào cảnh giới Không Minh, nhưng vẫn là còn có một chút lực cảm giác, có thể cảm giác được tất cả trong vòng mười trượng, còn có thể tiến hành truyền âm, cũng không phải hoàn toàn không có tri giác.
Người cao thủ trẻ tuổi đang nghi vấn truyền âm, trong giọng nói có chút bất mãn.
"Hành động của tiểu tử này khả nghi, không hẳn có thể tín nhiệm, nếu nhưa hắn có tâm làm hại, hoặc là không biết sống chết rước lấy ma vật, thì nên làm thế nào cho tốt đây?"
"Hay là, vẫn là để ta đề phòng xung quanh đi"
Lão giả hồi âm trấn an nói: "Không sao, loại tiểu bối tu vi nông cạn này, không đáng để lo"
Lời này càng thêm trầm ổn, cũng nhiều thêm mấy phần chí khí.
Đương nhiên dẫn đến sự tán thưởng của người nữ tử đứng đầu, nàng ôn nhu truyền âm.
"Không sai. Tu vi của hắn thường thường, không cần để ý quá nhiều"
"Vừa rồi ra đã bố trí hai đạo cấm chế, nếu như có ma vật cường đại uy hiếp, cấm chế sẽ phát động phản kích, cao thủ Ma tộc cũng chưa chắc có thể tùy tiện đột phá"
"Một khi thật sự có điều ngoài ý muốn, ta sẽ bị cấm chế đánh thức. Nếu như chúng ta bị ma vật bao vây đánh lén, dựa vào tu vi của hắn cũng khó sinh tồn, trêu chọc ma vật không khác tự tìm đường chết, tu vi của hắn thấp, cũng không giống là người ngu tự đi tìm đường chết."