Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1410: Khóa cổ Mạn Mạn




"Hu hu hu, ngươi đừng đến đây!"

Giọng nói gào khóc đến nghẹn lời, Dịch Phong cũng bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ.

Hắn còn chưa nhìn rõ là quái vật gì, chỉ nhìn thấy một thân hình hai chân to lớn ở phía xa xoay tròn, giống như quạt điện chui vào trong sương mù đen.

Những ma vật còn lại càng chạy càng nhanh, toàn bộ tan tác như chim muông!

"Đăng đăng đăng!"

Âm thanh vang vọng từ mặt đất truyền lên, trước mắt đến bóng dáng cũng không còn thấy.

Cả người Dịch Phong nhìn đến choáng váng.

Bừng tỉnh nhìn quang bốn phía, mới phát hiện bản thân ở trong suy nghĩ vừa đi vừa nghĩ, đã hoàn toàn rơi xa khỏi nơi ban đầu, chỉ nhìn thấy thi thể khắp nơi, hoàn cảnh cũng có chút lạ lãm.

Xem ra, có lẽ không còn ở chỗ phi chu ở bên ngoài sương mù màu đen.

Vẻ mặt Dịch Phong mơ hồ, cầm theo đại bảo kiếm đi loạn trong gió.

Vừa rồi chỉ mới không tập trung một chút, đại khái chỉ là một chút thời gian, thế mà lại có thể giết đến lạc đường.

Ngươi dám tin...

Bản thân là người dẫn đường, rõ ràng là phải dẫn người đi làm việc, kết quả còn chưa đi được bao xa, thế mà bản thân đã lạc đường trước rồi.

Chuyện này truyền đi rất mất mặt đó.

Dịch Phong lúng túng nhìn bốn phía, đến một con chim cũng không có.

Trên bầu trời cũng chỉ có sương mù đen mênh mông, đến bóng dáng của phi chu cũng không còn.

Lần này xong rồi.

Làm sao tìm được ba người kia đây?

Nhưng mà không cần biết hắn gấp gáp bao nhiêu, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của người khác.

Dịch Phong vừa gấp vừa cạn lời, vòng tới vòng lui cũng không tìm được nam bắc.

Chính vào lúc này, bụng của hắn lại không chịu thua kém, một trận quặn đau cuồn cuộn, chuyện lớn không ổn rồi.

Đang chuẩn bị giải quyết tại chỗ, nhưng mà trên người lại không tìm được giấy!

Đây thật đúng là chỉ cầm một cái gậy xuống lò than, đến đâu cũng xui xẻo.

Nước lửa vô tình không giả chút nào, Dịch Phong đúng là cái gì cũng không để ý, chuyện tìm ba người kia cũng ném ra sau đầu, chỉ có thể đứng nghiêm cả mặt giày vò.

Nhìn thấy hồng tai sắp đến, hắn vội vã triệu hoán Mạn Mạn ra!

"Nhanh nhanh nhanh! Dẫn ta đi nhà vệ sinh có giấy gần nhất ở đây!

Ốc sên lớn mở con mắt cá chết, đợi khi Dịch Phong leo lên lưng, lập tức hóa thành lưu quang, trong nháy mắt biến mất trong sương mù đen.

"Vút"

Trong nháy mắt, lưu quang xẹt qua để lại dấu tích ở Vân Tinh.

Đợi đến khi Dịch Phong lại lần nữa nhìn rõ trước mắt, thế mà lại là một sơn thôn, nhà cửa sơn thủy đều rất quen mắt!

Đây hình như...

Hình như là thôn của Phó lão đầu!

Mắt Dịch Phong trợn tròn, đang định kinh nghi tra hỏi, nhưng tình huống khẩn cấp thật sự không chịu được nữa, chỉ có thể nhanh như chớp chạy về phía trong phòng, vội vã tìm giấy.

Mãi đến khi ngồi trên hồ sâu, Dịch Phong mới lộ ra biểu cảm vui SƯỚng.

Cuối cùng cũng giải quyết được nguy cơ, tâm tình của Dịch Phong đúng là lên xuống như biển cả!

Cách tường đất nhìn về phía bên ngoài, Mạn Mạn vẫn còn ở đó trợn mắt cá chết, hai con mắt giống như dây anten chậm chạm thả vòng nhìn xung quanh bốn phía, cả buổi cũng không nhúc nhích được ba tấc, một bộ dáng chậm rãi.

Trong ánh mắt Dịch Phong cũng thông suốt nhìn xa trông rộng, một bộ biểu cảm ý vị thâm trường.

Hắn cũng không phải đồ đần.

Lúc trước, hắn cũng biết tốc độ Mạn Mạn rất nhanh, bò nghìn vạn dặm cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ là không rõ nhanh nhất thì có thể đạt đến tình trạng nào thôi.

Lần này, hắn mới được chứng kiến Mạn Mạn có nhiều chỗ không hợp thói thường.

Vừa rồi mảnh sương mù đen kia, phi chu hắn và ba vị cao thủ ngồi, cả mấy ngày mới đến nơi.

Mà ba người kia rõ ràng so với Phó Nam Thiên mạnh hơn rất nhều, phi chu cũng nhất định rất cao cấp, lộ trình ra xôi đến khó có thể tưởng tượng.

Khoảng cách xa như thế, thế mà Mạn Mạn chớp mắt một cái đã trở về.

Ngươi nói với ta đây là ốc sên, còn tên là Mạn Mạn? !

Ha ha.

Dịch Phong lạnh giọng nhìn chăm chú.

Lau mông, nhấc quần lặng lẽ đi đến.

Ốc sên lớn vẫn còn đang chậm rãi nhúc nhích, giả vờ giống như lúc trước.

Dịch Phong sao có thể bị mê hoặc, đi lên phía trước đã nắm chặt lấy hai cái dây anten, sau đó khóa cổ, hung tợn chất vấn!

"Nói "Rốt cuộc ngươi là thứ gì, vì sao ngươi lại có tốc độ nhanh như thế?"

"Hơn nữa vì sao vẫn luôn không nói cho ta?"

Ai biết được con ốc sên kia một bộ dáng muốn chết không muốn sống, mắt cá chết vẫn là dáng về buồn ngủ u ám, mí mắt to còn không muốn nâng lên, một bộ dáng mặc kệ ngươi xử lý thế nào.

Mặc cho Dịch Phong khóa cổ, ngay cả khi tức giận hỏi mấy lần, ngay cả dây anten cũng sửa mấy lần, mà vẫn không thể làm gì.

Đúng thật là con ốc sên đáng chết không sợ nước sôi.

Hắn chỉ có thể yên lặng buông tay.

Vừa ngồi bên cạnh, vừa đố cằm mắng.

"Đồ đáng chết, ngươi vẫn luôn gạt ta!"