Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1405: Tai họa và kỳ ngộ cùng tồn tại (2)




Bất luận một chuyện nào, cũng đều có trợ lực cực lớn.

Trải qua mười vạn năm bế tắc, thực lực tổng hợp của Vân Tinh đã kém xa thời Thượng Cổ, nếu như có thể mượn lần huyết chiến này để tẩy rửa, tăng thực lực lên diện rộng, không hẳn không thể tái hiện lại huy hoàng năm đó.

Cho đến bây giờ tiên đồ đều là mạnh được yếu thua, nếu như không thể bắt được cơ hội, tương lai nếu như Vân Tinh bị người ở tinh vực khác đi đến, Vân Tinh cũng chỉ có thể mặc người nắn bóp!

Nếu như có thể vượt qua trận kiếp nạn này, thực lực của Vân Tinh cũng có thể tăng lên diện rộng!

Nghe xong đối sách thích đáng này, Lạc Hồng Phi tươi cười rạng rỡ, thoáng cái đã có lòng tin rất lớn.

Phó Nam Thiên ở bên cạnh cũng là ngập tràn kích động.

Bọn họ tu hành hơn nửa đời người, chưa bao giờ gặp phải đại chiến như thế, đồng thời cũng chưa từng gặp được kỳ ngộ kinh người này, chỉ cần đi vào hành lang Hồi Cổ, tu vi tiến bộ đâu chỉ là tiến triển cực nhanh!

Đây chính là sức mạnh đại đạo lắng đọng mười vạn năm, trong đó không thiếu cảm ngộ các tuấn kiệt thời Thượng Cổ để lại!

Hai người càng nghĩ càng là xúc động, đối với cái gọi là tai họa này là tràn ngập lòng tin.

Đôi mắt sáng ngời, dường như quay về thời điểm tráng niên.

Nhìn bộ dáng lộ ra vẻ xúc động kia, ba người Lam Tinh tràn ngập vẻ hờ hững.

Nữ tử dẫn đầu đến nhìn cũng lười nhìn, không có ý mở miệng, chỉ là yên lặng ngồi, thần sắc không nhìn ra vui giận, chỉ có một loại cảm giác trời sinh xa cách người khác vạn dặm, cao lãnh nhưng lại không khiến cho người khác chán ghét.

Ngược lại một người thanh niên trẻ tuổi, đã hơi có mấy phần không kiên nhẫn.

"Những điều này phía sau nói, các ngươi đi vào hành lang trước, đầu tiên đưa cho chúng ta một phần bản đồ Vân Tinh, thuận tiện tìm người làm người dẫn đường cho chúng ta ở Vân Tinh"

Lúc này Lạc Hồng Phi và Phó Nam Thiên mới bừng tỉnh, liên tục đồng ý.

"Vâng... vâng"

Nhưng khi nghe thấy người dẫn đường, hai bên thầm nghĩ khó rồi.

Muốn tìm một người dẫn đường kiến thức rộng rãi, cũng không phải một chuyện đơn giản, huống chỉ ba người này thân phận đặc thù, không phải người bình thường có thể tiếp xúc.

Tốt nhất, là lựa chọn một người thích hợp từ trong thôn.

Nếu như là dẫn đường, thì sẽ phải ở bên cạnh ba người này thời gian dài, chắc chắn sẽ bỏ lỡ cơ duyên lớn của hành lang Hồi Cổ.

Mấy vị bằng hữu cũ bỏ lõ loại cơ duyên này, e rằng đời này sẽ khó tiến thêm một bước.

Bất luận là đối với một người, hay là đối với chiến lực Vân Tinh mà nói, đây đều là tổn thất cực lớn.

Mặc dù Phó Nam Thiên là một người nịnh hót, nhưng đứng trước chuyện lớn cũng rất nghiêm túc.

Lập tức hành lễ, thần sắc trở nên cực kỳ kiên định!

"Lạc lão ca!"

Còn chưa đợi hắn mở miệng, Lạc Hồng Phí đã nghiêm chỉnh khoát tay!

"Không được."

"Ngươi còn đang tuổi trẻ tráng thịnh, không thể bỏ lỡ cơ duyên lần này, tuổi tác lão phu đã cao, thiên tư cũng rất ngu dốt, vẫn là để lão phu tự mình dẫn đường cho ba vị tiền bối..."

Nếu như Cổ Thánh Lạc Hồng Phi là người ngu dốt, thì toàn bộ Vân Tinh mẹ nó đều là con lợn.

Phó Nam Thiên sao có thể bị lời này dối gạt, cũng không hề nhượng bộ chút nào!

"Không được!"

"Ngộ tính kiếm đạo của Lạc lão ca rất cao, lại là người mạnh nhất trong tám người chúng ta, cơ duyên lần này tuyệt đối không thể bỏ lỡ, vì Vân Tinh, ngươi nhất định phải tiến lên!"

Đây...

Lạc Hồng Phi bị lời nói đại nghĩa này chặn miệng, vẻ mặt lộ vẻ giãy dụa.

"Tám người chúng ta đã sớm bước vào cảnh giới Thánh Nhân, tu vi nhiều năm khó mà tiến thêm, ai bỏ lỡ trận cơ duyên này, cũng đều là tổn thất cực lớn!"

Phó Nam Thiên cũng bị lời nói này làm cho băn khoăn, mày cau lại.

Tám người bọn họ gần như là có chiến lực đứng đầu Vân Tinh, người khác thay thế đi lên cũng là khó so sánh.

Nhưng ngoại trừ tám người bọn họ, trước mắt ai có thể dẫn đường đây?

Không phải Thánh Nhân, để tránh bỏ lỡ cơ duyên này.

Nhưng tu vi không thể quá mức nông cạn, để tránh không thể nào đi theo được ba vị cao nhân ở tỉnh vực khác này.

Còn phải có kiến thức không tầm thường, mới có thể tận trách nhiệm dẫn đường.

Thậm chí, làm việc cũng phải trầm ổn, đẻ tránh va chạm với ba vị tiền bối.

Điều kiện hà khắc như thế cộng lại, nghĩ lại khiến người ta đau đầu.

Ngoại trừ mấy vị lão hữu.

Trong thôn còn có ai, có thể miễn cưỡng đạt tới loại yêu cầu này?

Vào thời điểm tình thế cấp bách, đột nhiên hai mắt Phó Nam Thiên tỏa sáng!

"Hả?"

"Hay là, để cho Dịch Phong đi dẫn đường?"

"Dịch Phong? Chính là cái người trẻ tuổi dự định nhận làm đồ đệ kia?"

Lông mày thọ của Lạc Hồng Phi hơi nhíu, trong mắt có mấy phần đo dự.

Phó Nam Thiên lên tiếng trả lời: "Đúng vậy. Tuy tu vi của Dịch Phong chỉ là Bán Thánh, nhưng lại là một nhân tài, làm người dẫn đường là không thể nào thích hợp hơn được nữa"