Trước mắt còn một ít trân bảo, các thánh không thèm để ý nhiều đến Ngụy Đông Hải.
Khi phân chia bảo vật sắp kết thúc, hai đạo lưu quang cũng từ đằng xa bay đến.
Chính là Túy Vô Nhai và Phó Nam Thiên.
Hai người vui mừng tức giận khác nhau, một người đỏ mắt cổ gồ ghề, một người bình tĩnh như thương tùng.
Các thánh nhìn đến dấu hỏi đầy đầu, rõ ràng hai người cũng nhau đi tra xét vết nứt, tại sao thần tình lại khác nhau một trời một vực thế này, lẽ nào cũng là bởi vì bất mãn với chuyện phân chia thu hoạch?
Lạc Hồng Phi cũng có chút hiếu kỳ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú.
"Phó lão đệ, hai người các ngươi đi xem xét vết nứt, như thế nào rồi?"
Ai biết được không hỏi còn tốt.
Lúc này vừa hỏi, bên trong con ngươi của Phó Nam Thiên lại nổi lên một tầng nước mắt!
"Vết nứt không có gì đáng ngại, theo sự tiêu tán của Hư Không Thú tạm thời ổn định không mở rộng, chúng ta cũng đã bố trí trận pháp phong ấn nó lại"
"Chỉ là..."
"Cổ lão ca, Cổ lão ca! Tình cảm băng hữu của chúng ta không sâu!"
Bờ môi khẽ run, phối hợp thêm nước mắt lấp lóe, giống như là đã phải chịu ủy khuất cực lớn, nhìn rất đau lòng.
Các thánh nhìn đến mơ hồ, Lạc Hồng Phi cũng nhíu mày.
"Phó lão đệ, vì sao ngươi lại nói lời này?"
Dưới cái nhìn chằm chằm của ánh mắt mọi người, đột nhiên Phó Nam Thiên ngước mắt nhìn về phía Túy Vô Nhai!
"Tên này!"
"Tên này rất đáng giận!"
"Ta coi hắn như hảo hữu chí giao, không ngờ được người này lại vẫn luôn giấu diếm, thế mà hắn cũng có Trú Đạo Cổ Kiếm, vừa rồi khoe khoang ở trước mặt ta, bất luận ta lấy lòng như thế nào, hắn cũng không tình nguyện thể hiện!"
"Chúng ta thủ vệ ở nơi này nhiều năm, có thể nói là tình cảm vào sinh ra tử, hắn hẹp hòi thì cũng thôi đi, còn lấy cổ kiếm ra trêu chọc mấy lần, đến thu hoạch trân bảo cũng không muốn nhường, thật là tên cẩu tặc đáng giận!"
Phó Nam Thiên tràn ngập uất ức, nhất thời làm các thánh trấn động đến trợn to con mắt!
"Cái gì"
"Túy Vô Nhai cũng có một thanh?"
"Đây! Thật là con mẹ nó!"
"Dựa vào uy lực của cổ kiếm lấy trân bảo trước, tại sao chuyện này lại quen tai như thế..."
"Không hổ cùng là đồng môn, thật sự đúng là cầu tặc!"
Nghe được chân tướng, các thánh cũng không nhịn được liên tục mắng chửi!
Bọn họ đều từng nhìn thấy cổ kiếm của Ngụy Đông Hải, biết rõ uy thế của cổ kiếm này khủng bố như thế nào, lại lần nữa nghe thấy Túy Vô Nhai cũng có một thanh, cũng ở vào cổ kiếm thần binh chiếm lấy trân bảo, bất bình và uất ức trong lòng đâu chỉ tăng lên gấp đôi.
Nhất thời, đến khóe miệng Cổ Thánh Lạc Hồng Phi cũng hơi cong lên.
Sáu vị Thánh Nhân, người nào cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Những năm gần đây.
Mọi người đều cho rằng tu vi của hai sư huynh đệ bọn họ yếu kém, nhiều lần đều nhường cho hai người, hầu như gặp được nguy hiểm cũng quan tâm nhiều hơn.
Không ngờ được, người ta có Trú Đạo Cổ Kiếm bên người.
Còn mỗi người có một cái.
Có loại thần khí này trong tay, còn quan tâm chăm sóc cái quỷ gì.
Ai chăm sóc ai còn không nhất định đó.
Nếu không phải trước mắt có vô số trân bảo, thì không biết hai tên lừa đảo này còn muốn diễn bao lây đây!
Ta xem ngươi là huynh đệ tốt, ngươi mẹ nó lại là diễn viên lão luyện?
Nghĩ đến trải nghiệm nhiều năm qua, mấy vị Thánh Nhân tức giận đến đỏ cả cổ.
Từng người tư thế hung tợn, đều sắp có thể dùng sao thổ mộc đìm chết hai huynh đệ này.
"Mau nói, Trú Đạo Cổ Kiếm này, rốt cuộc là các ngươi có được như thế nào?" Lúc này Phó Nam Thiên hỏi ra trọng điểm.
"Không nói!"
"Không biết"
Hai người trăm miệng một lời, cái gì cũng không nói.
Mọi người hết sức tức giận từng đôi con ngươi ngập tràn ánh lửa nhìn chằm chằm vào hai người.
Thần sắc Túy Vô Nhai bình tĩnh, mặc cho mọi người nhìn, cả ngươi vững như lão cẩu.
Ngược lại Ngụy Đông Hải có chút dễ kích động, thấp giọng truyền âm.
"Sư huynh, huynh nói chúng ta như thế này có khi nào có chút quá đáng không?"
Túy Vô Nhai cười nhạt nhìn chăm chú, một bộ dáng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
"Sư đệ, đệ còn quá trẻ."
"Đệ nghĩ một chút, nếu như chúng ta nói ra chân tướng, đây chẳng phải là hủy mất một thân tác phong khiêm tốn của tiền bối Dịch Phong sao? Đắc tội tiền bối hay là đắc tội đạo hữu, lựa chọn như thế nào còn cần phải nghĩ sao?"
"Những lão gia hỏa này, chỉ là nóng mắt nhất thời, qua mấy ngày là được rồi, đệ không cần để ở trong lòng. Chúng ta có được cơ duyên của tiền bối, cũng phải chuẩn bị tâm cảnh phải chịu lời mắng nhiếc, cứ để mặc cho bọn họ đỏ mắt đi"
"Chúng ta quen biết tiền bối, thì sẽ có kết cục, đệ có hiểu không?"
Ngụy Đông Hải bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười làm lễ.
"Thì ra là thế, vẫn là sư huynh suy nghĩ chu đáo."