Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1387: Vướng víu là chính ta




Trong tình thế cấp bách, Túy Vô Nhai cũng không kịp trách mắng.

Vội vàng nắm chặt búa thánh, chuẩn bị tốt các loại Thánh khí, cắn răng đuổi theo!

Lát sau, Túy Vô Nhai mới mang theo búa thánh vội vàng đuổi kịp, nhìn thấy tình huống trước mắt mà sững sờ.

Trong trí nhớ, trú đạo vốn hung hiểm vạn phần, vốn nên có vô số tàn hồn hùng mạnh xông pha tứ phía, trước mắt lại thoáng đãng sạch sẽ, hoàn toàn không có nguy hiểm.

Sư đệ của hắn thì đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm một cái ngọc bội, lệ rơi đầy mặt!

"Tìm được rồi... Rốt cuộc tìm được rồi, chúng ta cùng về nhà, cùng về nhà!"

Ngọc bội chỉ có cấp bậc Thánh giai bình thường, không có giá trị quá lớn.

Nhưng đó là tín vật đính ước của sư đệ và tiểu sư muội, cũng là hồi ức thanh xuân của bọn hắn.

Nó đã từng chan chứa cảm động và tươi đẹp, tận đến năm đó bước vào đây, về sau hai người âm dương cách biệt, rồi dần dần thành tâm bệnh của Ngụy Đông Hải.

Cứ kéo dài như thế, sợ là sẽ trở thành tâm ma.

Giờ phút này, thấy tâm nguyện nhiều năm của sư đệ được thực hiện.

Túy Vô Nhai cũng có chút bồi hồi, nhưng búa thánh trong tay cũng không dám buông xuống, nhìn xung quanh trống trải vô cùng, mang theo phiền muộn nói thầm trong lòng..

Con mẹ nó, tại sao nơi này cứ như chỗ dạo chơi vậy...

Không thích hợp.

Rất không thích hợp!

Cảm giác cổ quái xông lên đầu, Túy Vô Nhai càng nghĩ càng thấy lạ, cả người sững sờ tại chỗ!

Hai tay nắm búa, vẻ mặt ngây ra.

Nhìn một thân trang bị của ông lão đủ màu sắc như trình diễn thời trang, nói thầm chẳng lẽ người này có bệnh khoe của? Hơn nữa có cần sợ hãi đến vậy không?

Dịch Phong lắc đầu bất đắc dĩ.

"Ta đã nói nơi này không nguy hiểm mà, chỉ là đạo chơi một chút mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

Dạo chơi... 2 Lần nữa nghe nói như thế, Túy Vô Nhai đã cả kinh trợn tròn mắt, lại không cách nào cãi lại.

Cho dù hắn vẫn không tin, nhưng sự thật chính là như thế.

Đoạn đường này đi vào Cổ Tẩu Lang của bọn hắn đâu chỉ là thuận buồm xuôi gió, mà đã là đi ngắm cảnh biển sao tươi đẹp.

Nếu đây không phải dạo chơi thì thế nào mới là dạo chơi?

Cảm thụ được ánh mắt của người tuổi trẻ, vẻ mặt Túy Vô Nhai nghẹn đỏ lên, quả thực là không có cách nào phản bác.

Nguy Đông Hải thì tự nhiên hơn rất nhiều, lên tiếng phụ họa, vẻ mặt tươi cười kính cẩn!

"Đúng đúng đúng!"

"Sư huynh, ngươi cứ nghe Dịch lão đệ đi, buông lỏng một chút cũng tốt!"

Túy Vô Nhai liếm môi một cái.

Mặc dù trước mắt cũng không có nguy hiểm gì, nhưng tay nắm chặt búa lại chưa từng buông lỏng.

Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, từng nếm trải đau khổ từ nơi này, ký ức hắn vẫn còn mới mẻ. Nhưng trong lòng cũng nghi hoặc rốt cục là chuyện gì đang xảy ra với Cổ Tẩu Lang.

Dịch Phong cười cười.

Ông lão này thật là nghiêm túc, đến giờ vẫn giữ nguyên thái độ như vậy.

Nhưng mà hắn cũng không quá để ý, mà là đi tới lối ra.

Dáng vẻ như thể vô cùng thuộc đường, toàn bộ hành trình chưa hề dừng lại, không nhanh không chậm, thánh thơi tự tại.

Hai người theo sau lưng.

Một người càng thêm kính nể, một người càng thêm kinh nghi!

Tận đến khi Dịch Phong đi qua chỗ ngoặt, thanh kiếm cắm ở trong viên đá kiếm vẫn nằm ngang ở nửa đường, giống như liều mạng phải cản lại bọn hắn!

Lúc trước hắn đi theo Phó Nam Thiên tới đây chỉ một lòng tìm cái chết, nên không đếm xỉa tới.

Lần này ra ngoài lại thấy thanh kiếm này nằm ngang trước mắt.

Tâm trạng tốt bị phá hoại, Dịch Phong không khỏi nhíu mày.

Một cử động kia, lập tức đưa tới hai sư huynh đệ chú ý.

Nhìn theo ánh mắt Dịch Phong.

Chỉ thấy hai thanh kiếm cổ xưa cắm vào tường đá to lớn, coi như loạn lưu đạo lực xung quanh phun trào, cũng khó mà tới gần hai thanh kiếm này, phảng phất như đều bị kiếm ý đáng sợ cách trở.

Chỉ nhìn chuôi kiếm lộ ra ngoài, ánh mắt Ngụy Đông Hải cùng Túy Vô Nhai đều ngập tràn kiêng kị!

Loại đá này cực kì cứng rắn, cũng không biết tạo thành từ chất liệu gì, với tu vi của bọn hắn, năm đó muốn để lại dấu vết lên nó cũng không nổi, bây giờ đoán chừng cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy búa thánh lưu lại một vết rất nông.

Hai thanh kiếm này, vậy mà gần như đâm lút cán vào tường đá!

Coi như đứng ngoài quan sát, hai người vẫn cảm nhận được áp lực lớn lao. Vô luận là sự sắc bén của thần kiếm, hay là áp lực đáng sợ thanh kiếm tỏa ra đều làm bọn hắn kính sợ!

Rung động mấy hơi thở, phảng phất như đã đặt mình vào trận chiến máu tanh từ thời thượng cổ.

Một luồng kiếm ý kinh khủng truyền đến, xuyên qua không gian thời gian, chỉ nhìn từ xa đã đủ khiến lòng người căng thẳng!

Ngụy Đông Hải vội vàng tiến lên!

"Dịch huynh đệ, hai thanh kiếm này ta đã từng nghe nói"

"Tương truyền rằng hai thanh kiếm cổ xưa này đã lưu lạc ở Cổ Tẩu Lang rất lâu, chỉ sợ đã chừng mười vạn năm, lúc ấy thanh danh của chúng cực thịnh, vô số cao thủ đến đây đoạt bảo kiếm."