Vị tiền bối này ban cho cơ duyên đã là ân tình lớn lao, đối mặt với hung cảnh Cổ Tẩu Lang, cự tuyệt cũng là bình thường.
Ai ngờ, Ngụy Đông Hải còn chưa nói xong.
Dịch Phong đã thở dài, có chút thất vọng cùng cô đơn.
"Ồ)"
"Hóa ra là chỗ đó, mặc dù đi qua mấy lần không gặp được cái gì, nhưng nếu ngươi đã muốn tìm đồ vật, ta lại đang rảnh rỗi, vậy thì chúng ta cùng đi thôi"
Trời ạ...
Lời này trực tiếp làm Ngụy Đông Hải chấn động đến mức thân thể run lên!
Lòng tràn đầy chấn động, tựa như bị mười ngàn con lừa đá vào đầu, nửa ngày không nói nên lời!
Bao nhiêu cảm xúc chỉ có thể gói gọn bằng lời cảm tạ!
"Đa tạ, đa tạ Dịch huynh đệ!"
Không hổ là tiền bối.
Chỗ nguy hiểm như Cổ Tẩu Lang vậy mà hắn cũng đã qua mấy lần, mà hình như còn tẻ nhạt vô vị!
Tu vi bậc này thực làm người ta kinh hãi!
Sau cảm giác kích động, Ngụy Đông Hải đã có chút chân tay luống cuống, vội vàng đẩy ra hư không, vô cùng có lễ phép mời tiền bối đi trước.
Nếu không phải là tư chất hắn có hạn, tuổi tác đã cao, tự biết khó mà được nhận vào, nếu không hắn đã sớm xin bái Dịch Phong làm sư phụ!
Thấy vậy, Dịch Phong cũng không khách khí nữa, bước vào hư không.
Lại lần nữa trở lại thôn xóm.
Sau khi đã chọn xong khung giờ để ngày mai tiến tới Cổ Tẩu Lang, Ngụy Đông Hải liên tục hành lễ rồi mới cung kính rời đi, không dám quấy rầy.
Nhìn bóng lưng ông lão tràn ngập kích động, Dịch Phong cũng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn chỉ đưa tặng ít râu rồng, người ta lại không dám nhận, cuối cùng chỉ nhận lấy nửa sợi, đây thật là một người thành thật.
Nhìn hơn trăm sợi râu rồng trong tay.
Dịch Phong cười nhạt một tiếng, cảm giác tràn đầy thành tựu, thế là quay người tiến vào sân, bận rộn chuẩn bị đồ nhắm hôm nay.
Bầu không khí trong nhà bếp rất ấm áp bình thản.
Nhưng trong thôn lại không yên bình!
Trở về đầu thôn không bao lâu.
Thấy bốn phía không có người nào, Ngụy Đông Hải tranh thủ thời gian thu hồi râu rồng, bỗng nhiên chạy như điên, căn bản không còn dám xé rách không gian quấy nhiễu tiền bối.
Hắn chỉ dùng thần thức truyền âm, hai chân chạy nhanh hơn gió!
Bụi mù cuồn cuộn, thẳng tới phía sau núi.
Đợi hắn đến đây, dừng bước tại đình nghỉ mát ở chân núi cạnh bìa rừng,. mấy bóng người cũng xé rách không gian bước ra, từng kẻ đầu tiên là kinh ngạc, sau là không ngừng cười nhạo!
"Cái này... Phốc!"
"Nguy lão đầu, ngươi chẳng lẽ tu luyện đến choáng váng rồi? Thế mà chạy bộ tới như người phàm?"
"Thu đồ đệ như thế nào rồi? Thành hay bại?"
"Thôi kệ đi, nếu thành công thì coi như hắn nhặt được chút lợi nhỏ, vãn bối kia tư chất bình thường, thu làm đồ đệ cũng không có gì để khoe khoang"
"Đúng vậy, dù sao làm thế sẽ chọc giận Phó Nam Thiên, không thể tránh khỏi việc gặp phiền phức"
Nếu là ngày trước bị chê thu phải đồ đệ cùi bắp thì Ngụy Đông Hải chắc chắn sẽ đối chọi gay gắt, tranh đấu cao thấp, đây là việc thường ngày của bọn hắn, cũng là một niềm vui thú.
Nhưng bây giờ, Ngụy Đông Hải đã nhận thức được chân tướng.
Đương nhiên hắn sẽ không để ý những lời nói trêu chọc.
Tiền bối đã tới đây, Phó Nam Thiên hình như cũng không biết thực lực chân thật của hắn, cái này rõ ràng ẩn chứa mong muốn được sống một cách bình thường, hắn sao dám nói loạn với người ngoài.
Ngụy Đông Hải chỉ nói rằng!
"Chư vị, việc này đã không còn quan trọng!"
"Hai ngày sau, ta muốn đi tới Cổ Tẩu Lang tìm đồ vật thất lạc, không biết nhưng có đạo hữu nào chịu đồng hành không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy lão già cùng nhau biến đổi.
"Ngươi điên rồi à?"
"Thu đồ không thành thì cũng không đến mức tự tìm đường chết chứ?"
"Không sai! Món bảo vật kia thất lạc ở chỗ cực sâu trong Cổ Tẩu Lang, năm đó chúng ta tuổi trẻ ngông cuồng, suýt nữa bỏ mình trong đó, bây giờ tu vi phóng đại, nhưng chỉ sợ cũng hung hiểm vô cùng!"
Thấy bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
Ngụy Đông Hải cười nhạt mở miệng, thoáng tiết lộ một chút nội tỉnh.
"Chư vị không cần kinh hoảng, chuyến này hoàn toàn không nguy hiểm gì, vừa vặn ngược lại có lẽ có một hồi cơ duyên!"
Dù Ngụy Đông Hải đã nói vậy nhưng cũng không người nào tin tưởng.
Chớp mắt một cái.
Mấy ông lão đều khuyên can, sau đó liên tiếp đi vào vào hư không.
Chỉ có sư huynh Tứ Vô Nhai của hắn là mở miệng nói chuyện.
"Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ mãi không quên."
"Nếu ngươi có tâm sự, vi huynh sẽ cùng ngươi xông pha một lần, bất luận thành bại, sau này không thể lưu luyến nữa!"
Cảm thụ được tình nghĩa huynh đệ, Ngụy Đông Hải lộ vẻ cảm động.
Đồng thời, cũng mừng rỡ vì sự sáng suốt của sư huynh!
"Sư huynh! Ngươi tin ta, lần này tuyệt đối sẽ thành công, ngươi cũng sẽ có một phen cơ duyên!"
Cơ duyên.
Cơ duyên cái rắm...
Vì tiếc nuối nhiều năm, người sư đệ này đã tẩu hỏa nhập ma, mình rốt cuộc tạo nghiệt gì vậy.