Cách đó không xa.
Dịch Phong nhìn con cua cao mấy trượng mà ngây người, biểu lộ "tại sao lại yếu như vậy" khắc trên mặt.
Lúc trước nghe đồn về Hư Không Thú, hắn còn cho rằng bọn nó rất mạnh, còn móc ra đại khảm đao, rất tôn trọng đối thủ.
Không nghĩ tới một đao liền chém thành hai nửa, đơn giản như cắt dưa hấu.
Dịch Phong có hơi thất vọng, nhìn con cua lớn bị chia làm hai nửa mà im lặng.
Tận đến khi nhìn hai cái râu, hắn mới cảm thấy có chút an ủi, tối thiểu cũng có thu hoạch.
Lúc này vung khẽ đại khảm đao.
"Xoet! Xoet!"
Hai tiếng vang lên, hai sợi râu rơi xuống.
Chúng rơi vào trong tay, lớn chừng hai gốc măng!
Loại cua này quá lớn, cặp râu cũng đủ ăn một bữa.
Dịch Phong cảm thấy nội tâm được an ủi, nổ nụ cười.
Nhưng hắn còn chưa cười được bao lâu, sợi râu vậy mà bỗng nhiên bắt đầu co rút lại, thật giống như quả bóng xì hơi, không ngừng thu nhỏ.
Không qua bao lâu, trực tiếp chỉ còn nhỏ cỡ đầu ngón tay!
Nhìn thấy thu hoạch giảm mạnh, trong lòng hắn như đang chảy máu.
Dịch Phong choáng váng, vội vàng quay đầu!
"Lão bá, đây, đây là chuyện gì, chẳng lẽ ta nhìn lầm?"
Nghe vậy, Ngụy Đông Hải mới hồi phục tinh thần lại.
Dịch Phong kinh nghi chạy tới, vẻ mặt hơi có chút bối rối.
Nhìn hắn như vậy, Ngụy Đông Hải cuối cùng cũng tìm về mấy phần mặt mũi của tiền bối!
Mặt mũi đã được vấn hồi mấy phần, hắn mở miệng cười ha hả.
"Người trẻ tuổi, rốt cục kiến thức vẫn còn hơi nông cạn một chút... Cặp râu rơi ra, tự nhiên là hư không loạn lưu trong đó sẽ tự động thoát ra, nếu có thể tùy ý lấy được thì nó đâu còn quý giá?"
Dịch Phong nghe vậy gật đầu.
"Hóa ra chỉ là lớn giả tạo, thực đáng tiếc..."
Người khác có thể lấy được một hai cái đã là hao hết công sức, nói không chừng còn có người mất mạng, tu vi mấy ngàn năm bị hủy hết!
Tiểu tử này ngược lại.
Tuỳ tiện đạt được hai cái, còn bày ra vẻ tiếc hận.
Mi mắt Ngụy Đông Hải hơi nhảy lên, ráng nở nụ cười duy trì hình tượng cao nhân.
"Ha ha, ngươi cũng không cần nản chí. Hư Không Thú trước nay thưa thớt, ngươi có thể lấy được hai sợi râu đã là cơ duyên lớn, lão phu thấy ngươi tu vi không tầm thường, cũng là nhân tài đáng được bồi dưỡng"
Nói thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng Ngụy Đông Hải đã rất kích động.
Hắn gặp vô số người, nhưng chưa từng thấy người trẻ tuổi nào có thiên phú như thế.
Tu vi cụ thể thì tạm thời không nhìn ra, nhưng chiến lực quả là mạnh đến bất hợp lý, vượt qua Thánh nhân bình thường, nếu dạy dỗ một thời gian, thành tựu tương lai nhất định đạt tới độ cao cổ kim hiếm thấy.
Dù là vượt qua mấy người bọn hắn cũng không khó.
Khó trách lão già Phó Nam Thiên phá lệ coi trọng kẻ này!
Quả nhiên là có chỗ phi phàm.
Trong lòng càng nghĩ càng kích động, Ngụy Đông Hải rất đắc ý, thật giống như sớm phát hiện bảo bối.
Tiếp tục biểu hiện, chuẩn bị để lấy thân phận tiền bối thu đồ đệ.
"Người trẻ tuổi, ngươi mặc dù tu vi không tầm thường, nhưng vẫn còn quá lỗ mãng, theo lão phu thấy, cần phải khắc chế lại, còn có lòng tham, cũng phải đè xuống mới được."
"Nếu như..."
Hắn đang nói chuyện, Dịch Phong lại không quan tâm.
Cúi đầu nhìn hai sợi râu, lộ vẻ mặt tiếc nuối cùng phiền muộn.
"Ai, phí hết cả buổi mà chỉ được hai sợi này, chúng ta một người một sợi, còn chưa kịp cảm nhận hương vị đã hết rồi, nếu lại có thêm mấy sợi thì thật là tốt biết bao!"
Ngụy Đông Hải nghe mà khóe miệng co quắp, thiếu chút nữa chửi ầm lên.
Đồ đệ tương lai này không muốn nghe lời hắn nói thì cũng thôi đi, thiên tài đều có chút kiêu ngạo, cũng có thể hiểu được.
Nhưng một mực đắm chìm trong tiếc nuối, trong mắt không còn gì khác.
Cái này rất quá đáng!
Người sư phụ tương lai như mình chẳng lẽ còn không bằng hai sợi râu này?
Nhìn vẻ mặt Dịch Phong vẫn còn tiếc nuối, Ngụy Đông Hải cũng có chút nổi giận, muốn dạy cho người trẻ tuổi này một bài học!
"Ha ha!"
"Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng sợi râu này là đồ ở đâu cũng kiếm được ư? Hư Không Thú cực kì thưa thớt, há lại dễ dàng gặp được như vậy..."
Nói được nửa câu, toàn bộ biển cát đột nhiên bắt đầu rung mạnh!
m! !
Dưới chân rung động cực kì khủng bố, phảng phất như sóng biển chập trùng.
Động tĩnh rất kinh khủng, so với lúc trước thì khoa trương gấp mấy lần!
Hai người liên tiếp bay lên không trung!
Kinh nghi nhìn lại, biển cát chập trùng, hố lõm đạt tới mức độ rất khoa trương, tận hơn mười dặm, hố sâu kinh khủng hố tựa như thiên tai!
Ngụy Đông Hải lộ vẻ mặt nghiêm túc, vuốt râu trầm giọng mở miệng.
"Hình như còn có Hư Không Thú mạnh hơn ẩn hiện quanh đây!"
Còn nữa?
Vậy thì thật sự là quá tốt, nếu không thu hoạch quá ít rồi.
Dịch Phong nghe mà đôi mắt sáng lên, thu hồi hai sợi râu lại, nhìn chăm chú hố lõm mới.
Chỉ thấy phạm vi hố lõm còn đang lớn hơn, tựa hồ có một thân thể cực kì cao lớn đang muốn xuất thế.