Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1364: Kế hoạch thu đồ đệ hoàn mỹ




Trông thấy cảnh tượng như thế này, lòng người sẽ cảm thấy khoan khoái dễ chịu, Dịch Phong cũng cảm thấy buồn phiền giảm đi không ít, thấy được chút thảnh thơi vừa ý.

Khoan thai tự đắc, ẩn cư nơi rừng núi, đây đúng là cuộc đời thoải mái.

Theo ông lão đi thuyền, leo lên bờ, trên đường tiến lên thấy rất nhiều thợ săn, phảng phất như quay về cuộc sống bình thường ngày xưa, nhớ tới khoảng thời gian thảnh thơi khi mở võ quán, nội tâm Dịch Phong buông lỏng hơn không ít, cũng buông xuống đủ loại phiền muộn gần đây.

Dần dần trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, Dịch Phong đã dung nhập bầu không khí yên bình này.

Phó Nam Thiên đi trước dẫn đường, ngoái nhìn thoáng qua, trong lòng cũng đã càng thêm tự tin, nhìn đồ đệ tương lai ngây thơ vô tri, trong lòng càng thêm đắc ý.

Tiểu tử này nhất định không nghĩ ra, những gia đình nông thôn nơi này đều không phải người phàm, trong thôn cũng đều là cao thủ tuyệt thế!

Tương lai nếu biết chân tướng, kiểu gì chẳng cả kinh nghẹn họng?

Chậc chậc...

Càng nghĩ càng chờ mong, Phó Nam Thiên chắp tay, tiến lên với thái độ hăng hái.

Đồng thời truyền âm nhắc nhở với thôn dân nơi này.

"Chư vị, đây là đệ tử tương lai của lão phu, các ngươi cần phải ẩn giấu khí tức, để tránh hù dọa tiểu tử này:

Mấy luồng khí tức trong nháy mắt thu lại, hồi âm không ngừng truyền đến.

Chuẩn bị xong hết thảy.

Phó Nam Thiên thỏa mãn nhẹ nhàng gật đầu, trực tiếp đi về phía một căn nhà trong thôn, sắp xếp Dịch Phong vào ở.

Mấy ngày kế tiếp.

Hai người cùng ăn cùng ở, ban ngày câu cá thưởng thức trà, đêm trăng thì ngắm cảnh luận rượu, cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng, sự hỗn loạn gần đây đều bị Dịch Phong tạm thời buông bỏ, tâm thần được thư giãn.

Phó Nam Thiên cũng mượn cơ hội ở chung mà càng hiểu đồ đệ tương lai hơn, tính tình phẩm hạnh đều làm hắn càng thêm coi trọng, nhưng lần này Phó Nam Thiên rõ ràng trầm ổn hơn không ít, học hỏi giáo huấn lúc trước, không lập tức nói tới chuyện thu đồ đệ.

Trải qua mấy lần thất bại, hắn thấy rõ ràng.

Dịch Phong nhìn như lười nhác, kì thực là một người tính tình kiên cường, nhất định phải tìm cơ hội bộc lộ tài năng, khiến cho hắn sinh lòng kính nể, mới có thể vui vẻ bái sư.

Bằng không mà nói, tiểu tử này nhất định không phục.

Suy nghĩ ròng rã mấy ngày, phó Nam Thiên rốt cục có kế hoạch hoàn mỹ.

Giữa trưa, sau bữa ăn.

Hai người đáng ra là phải đang chuẩn bị đi câu cá, phó Nam Thiên lại ngồi tại chỗ, không có ý định đứng dậy.

Dịch Phong có chút buồn bực.

"Ông già, ngươi đang đau bụng à? Kìm nén đến mức đỏ cả mặt rồi, chẳng lẽ quá lớn tuổi nên không thể khống chế... 2"

Phó Nam Thiên thiếu chút nữa tức chết.

Cố nén lại cảm xúc, cả buổi cũng không nói nên lời!

Phó Nam Thiên xem như triệt để nhìn thấu, tiểu tử này căn bản không có chút kính sợ hắn, cộng thêm thất bại tại Thiên Độc đảo, tiểu tử này khẳng định cho rằng tu vi của hắn chẳng ra sao cả.

Cái này không thể được, nhất định phải tìm cơ hội ra vẻ, chứng minh tu vi của mình.

Quyết tâm trong lòng, Phó Nam Thiên không ngừng suy nghĩ các loại bí cảnh nguy hiểm.

Rốt cục, hắn nghĩ tới Cổ Tẩu Lang.

Đó là thông đạo thưởng cố tiếp nối Vân tỉnh với những tỉnh vực khác, cũng là bí cảnh cổ xưa nổi danh nhất, ở xa trong tinh hà, trong đó chứa vô số bí cảnh nguy hiểm, chỉ cần bước vào là cửu tử nhất sinh!

Mang theo tiểu tử này đi đạo một phen, đến lúc đó lại thể hiện ra sự hùng mạnh của Thánh nhân, còn sợ gì hắn không cả kinh dập đầu xuống đất, ngoan ngoãn bái sư?

Vốn định lấy thân phận người bình thường thu một tên đồ đệ, không nghĩ tới lại đổi lấy đủ loại khinh thường cùng vô lễ, không có cách nào, hôm nay lão phu chỉ có thể chơi bài ngửa!

Phó Nam Thiên càng nghĩ càng kiên quyết, trên mặt dần nở nụ cười.

Nhìn ông lão trước mắt ngồi ngẩn người xong đột nhiên bật cười, Dịch Phong có chút lo lắng, tiến lên lặng lẽ hỏi.

"Lão già, ngươi không sao chứ?"

"Thực sự không nhịn được thì đi nhà xí đi, đừng nhịn nữa, ị ra quần là việc nhỏ, đừng vì mặt mũi mà gắng chống đỡ...

Phó Nam Thiên lúc này mới lấy lại tinh thần, ho khan che giấu xấu hổ.

"khụ khụ."

"Ngươi nghĩ gì thế?"

Liếc Dịch Phong một cái, Phó Nam Thiên giải thích.

"Tiểu tử nhà ngươi cả ngày chỉ biết suy đoán vớ vẩn. Nói thật cho ngươi biết, lão phu đang nghĩ đến một chỗ thả câu tuyệt hảo, hôm nay tất có đại thu hoạch!"

Dịch Phong gật đầu, lại nhìn quần ông lão này cũng không có gì biến hóa, liền tạm thời yên lòng.

Nghe được có chỗ thả câu tốt, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

"Thì ra là thế"

"Đã như vậy thì chúng ta liền tranh thủ thời gian lên đường đi"

Phó Nam Thiên mỉm cười gật đầu, đầu đội mũ rộng vành cầm trong tay cần câu bước ra sân.

Dịch Phong theo sát phía sau.

Hai người không ngừng tiến lên, đạp không trung mà đi, đi ngày càng xa, Dịch Phong dần dần phát giác không thích hợp, hào hứng câu cá cũng giảm đi mấy phần.