Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1352: Đây là cơ duyên lớn của Cố gia (2)




Cái nhìn kia trực tiếp khiến Cố Đạo Hải chấn động không dám nói nữa.

Lại lần nữa dựng lên một lớp chắn mới, lại quan sát được gánh xiếc thú bên kia tựa hồ không có phản ứng, Cố Thái Uyên mới cười lạnh.

"Hừ!"

"Ngươi làm gia chủ cũng được mấy trăm năm rồi, sao còn có mắt như mù? Ngay cả tu vi những người kia mà cũng không nhìn ra?"

Cố Đạo Hải cũng không phải loại người bình thường, nghe vậy hai con ngươi liền co rụt lại!

"Lão tổ, ngài muốn nói... !"

Lạnh lùng lườm tên vãn bối này, nghĩ đến hắn đau khổ vì mất con, Cố Thái Uyên cũng không trách tội, cho dù thiên phú của hắn không thể so với con trai Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Đạo Hải cũng là nhân tài khó kiếm, chí ít có thể giữ vững cơ nghiệp Cố gia.

Suy nghĩ một chút, Cố Thái Uyên liền nói ra tất cả những chuyện xảy ra trước đó, sau khi nghe xong, sắc mặt Cố Đạo Hải đã cả kinh đến mức trắng bệch.

Thì ra mấy tên nhìn bề ngoài cổ quái kia lại khủng bố như thết Kinh hãi xong, Cố Đạo Hải lộ vẻ kiêng kị hành lễ.

"Lão tổ, tu vi bọn hắn cao thâm như vậy, hôm nay đến đây, nếu như bọn hắn muốn làm loạn ở Cố gia thì chúng ta khó lòng ứng đối..."

"Việc này phải làm như thế nào cho phải, chẳng lẽ Cố gia ta vừa phải mất thiên tài như Khuynh Thành thì lại phải chịu tai vạ bất ngờ này?"

Cố Thái Uyên lại cười lạnh một tiếng.

"Ta nói đây là tai hoạ khi nào? Đạo Hải, tầm mắt của ngươi vẫn còn quá nông cạn! Mấy người bọn hắn tuy rằng tu vi đáng sợ, nhưng trọng bảo trên người bọn hắn nhất định vượt xa Cố gia."

"Lần này bọn hắn đến đây, không chỉ không phải tai hoạ, ngược lại là cơ duyên lớn với chúng ta!"

Câu này làm Cố Đạo Hải toàn thân run lên, ánh mắt đều là khó có thể tin.

"Cơ duyên... ?"

Đột nhiên, Cố Đạo Hải càng thêm hoảng sợ!

"Lão tổ, ý ngài là vận dụng đại trận tiên tổ —— Tinh La Kỳ Bố, diệt đám người này? !"

Lời còn chưa dứt, Cố Thái Uyên liền nổ nụ cười âm hiểm.

"Không sai."

"Mặc dù thiên phú của ngươi có hạn, nhưng cũng có một ít ngộ tính, không phụ hi vọng lúc trước của lão phu. Những người kia tu vi tuy mạnh, nhưng chỉ cần vận dụng "Tinh La Kỳ Bố, bọn hắn cũng khó thoát khỏi cái chết!"

"Có câu cầu phú quý trong nguy hiểm, vì tương lai của Cố gia, lão phu không tiếc chịu nhục, mới đưa mấy người kia về đây, còn lại hết thảy phải xem ngươi thể hiện thế nào!"

Chỉ bằng mấy câu, Cố Thái Uyên đã tô vẽ mình thành anh hùng của gia tộc, phảng phất như tất cả chuyện lúc trước đều là nhẫn nhịn vì kế hoạch này, liền ngay cả nịnh nọt lúc đầu cũng là mưu trí.

Cố Đạo Hải nghe được mà rung động, vội vàng trả lời.

"Lão tổ anh minh! Ta lập tức đi tổ lăng chuẩn bị đại trận!"

Hầu như không cần nhiều lời, hai người đã ngầm hiểu chia ra làm việc, nguy cơ đã bị bọn hắn coi là cơ duyên, kế hoạch cũng đang từng bước thi hành.

Rất nhanh sau đó.

Cố Thái Uyên bước ra khỏi vách chắn, đi thẳng đến đại sảnh.

"Chư vị đại nhân, giai nhân xinh đẹp đã tới, đang chờ ở ngay phúc địa phía sau núi!"

Lâu Bản Vĩ nghe vậy liền gật đầu, tay buông tay của thị nữ ra.

"Mỹ nữ, hữu duyên gặp lại..."

Nói xong liền mang các huynh đệ đứng dậy rời đi.

Nhìn mấy bóng người nơi xa, mấy thị nữ lúc này mới co quắp ngồi bệt trên mặt đất.

Được Cố Thái Uyên tiến lên dẫn đường, đám người Lâu Bản Vĩ cao hứng bừng bừng tiến lên, trên đường di cười cười nói nói, thỉnh thoảng còn đọc vài câu thơ cổ quái, bầu không khí cũng nhanh chóng vui vẻ.

Nhưng khi bọn hắn tới phía sau núi, chỉ thấy một quảng trường trống trải.

Nơi xa, chân núi có một cái cửa lớn cao trăm trượng.

Đừng nói là các em gái, ngay cả một con ruồi cái cũng không có!

Lâu Bản Vĩ ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Cố Thái Uyên.

"Nơi này thật sự có gái sao?"

Cố Thái Uyên thầm cười lạnh trong lòng, rõ ràng là muốn trọng bảo của Cố gia còn lấy nữ sắc làm cớ, người bình thường nhìn cái cửa lớn trước mắt đều sẽ cho rằng đây là kho bảo vật, thật sự là biết rõ còn cố hỏi.

Cũng được, để ta diễn xuất với các ngươi thêm một hồi.

Cố Thái Uyên tự nhận đã nhìn thấu hết thảy, ánh mắt vô cùng trầm ổn, trên mặt lộ ra chân thành tha thiết, ngữ khí cũng càng thêm kính cẩn.

"Khởi bẩm đại nhân"

"Cố gia ta nội tình sâu xa, con gái cũng cực kì phi phàm, tuyệt đối không thể tuỳ tiện gặp người khác, các đời đều sống tại đây, xin đại nhân bước tới đằng kia sẽ gặp được ngay."

Lâu Bản Vĩ cùng Cẩu Tử nghe được mà trong mắt tỏa ánh sáng, giống như nhìn thấy một đại lục mới!

"Ái chà, còn có loại con gái này."

"Đây là lần đầu tiên ta nghe nói các cô gái ở trong núi, xem ra phong tục giới này quả nhiên đặc sắc!"

"Nhị ca không phải nói là tính cách dân chúng nơi này rất cởi mở sao, nói không chừng hôm nay sẽ có thể mở mang kiến thức rất nhiều trò mới, hắc hắc."