Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1350: Có em gái xinh đẹp nào không? (2)




Mấy vị cao thủ bí ẩn đột nhiên nhảy cẵng hoan hô.

Nhìn thật giống như mấy tên tiểu tử trẻ tuổi chưa trải sự đời, khiến hai người nghĩ mãi không rõ.

Bộ xương khô có thể dùng một chỉ tiêu diệt hai tên ma đầu, tu vi đã vượt xa Thánh nhân bình thường, đạt tới loại cảnh giới này, thế tục đều không lọt vào mắt, bảo vật cũng coi như cặn bã, cho dù thánh giới của Cố Thái Uyên bị coi thường, hai người cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Đây là chênh lệch tầm mắt do tu vi đưa đến.

Nhưng bây giờ, chỉ nghe thấy gái vậy mà lại khiến đám cao thủ này reo hò, tựa hồ trong mắt bọn hắn, nữ sắc vượt xa bảo vật thế gian...

Cái này có hợp lý không?

Sở hữu tu vi như vậy, sao ánh mắt có thể nông cạn được?

Bọn hắn không nghĩ ra, cũng không đoán ra.

Nhưng mà đại cục đã định, Cố Thái Uyên nhặt về một mạng, trong lòng Đan Trần Tử trong dù không cam tâm, cũng không dám nhiều lời.

Cố Thái Uyên thì nổ nụ cười càng thêm nịnh nọt, rồi chậm rãi đứng dậy hành lễ, ân cần đến có chút quá đáng.

"Đại nhân. Nếu không có chuyện quan trọng, vậy xin theo vãn bối về nhà, nhất định sẽ khiến chư vị đại nhân hài lòng"

Lời này vang lên, ngữ khí của Lâu Bản Vĩ cũng hòa hoãn hơn không ít.

"Ái chà, lão già, ngươi rất biết cách nói chuyện nha, không tệ chút nào..."

Con rắn cùng con rết cũng rộng lượng lên tiếng!

"Lão già nhà ngươi có tiền đồ!"

"Ừm, cũng sắp sánh bằng một phần mười nghìn huynh đệ chúng ta rồi, đương nhiên vẫn còn kém vô số lần một phần trăm triệu của đại ca!"

Lâu Bản Vĩ nghe mà rất hưởng thụ, hai tay đút ở túi quần, nghiêng người ra vẻ đẹp trai.

"Nói tiếp đi, đừng ngừng lại..."

"Ha ha ha...

Một loạt tiếng cười vang lên, mấy tên này kích động muốn đi theo Cố Thái Uyên, đột nhiên đều giống như biến thành người khác, hiền hoà tới cực điểm.

Loại cảm giác bình dị gần gũi này lại dọa cho Cố Thái Uyên cảm thấy có chút sợ hãi, liên tục hành lễ.

Tại thời điểm bầu không khí đang vui vẻ, Đan Trần Tử nhịn không được tiến lên hành lễ.

Do dự một chút.

Cuối cùng vẫn kiên trì thỉnh cầu với Lâu Bản Vĩ.

"Đại nhân, gần đây chỗ sâu trong Ma vực không ngừng có khí tức mạnh mẽ tuôn ra, tựa hồ có tồn tại ghê gớm nào đó thức tỉnh, hai tên ma vật kia đã vô cùng mạnh rồi, chúng ta khó mà chống lại...

"Đại nhân tu vi cao thâm, hôm nay gặp được quả thật là may mắn của vãn bối, cũng là may mắn cho người trong thiên hạ, vãn bối cả gan xin nhờ, mong đại nhân có thể vì sinh linh vô tội mà tìm tòi Ma vực, vãn bối xin đi theo làm tùy tùng!"

Một phen nói chuyện cực kì cung kính.

Vị cao nhân này từng rút đao tương trợ, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt, tìm tòi chân tướng sự việc mà thôi, đoán chừng việc này đối với hắn chỉ như một bữa ăn sáng.

Lúc chờ đợi lại nhận được một câu cự tuyệt dứt khoát!

"Không đi!"

Đan Trần Tử ngoài ý muốn ngước mắt lên, ánh mắt ngạc nhiên.

"Đại nhân..."

Lâu Bản Vĩ lười để ý hắn, thuận miệng nói một câu.

"Ma vực gì đó sao có thể quan trọng bằng gái gú được."

Đan Trần Tử mấp máy môi, không biết nói gì.

Cũng đúng, vị tiền bối này có thể ra tay tương trợ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tốt hơn Cố Thái Uyên cùng là nhân tộc gấp trăm ngàn lần!

Đại ân cứu mạng chưa báo, mình sao có thể mặt dày muốn xin thêm trợ giúp?

Hiểu được hết thảy, Đan Trần Tử cung kính hành lễ.

Nhìn thấy không gian tạo nên gợn sóng, trong lòng của hắn có chút tiếc nuối, tĩnh lặng nhìn theo bóng người mặc áo bào đen, mắt lộ vẻ phức tạp.

Lúc mấy người bước vào hư không, thanh âm lười biếng của Lâu Bản Vĩ truyền đến từ phía xa xa.

"Yên tâm đi, chỉ là mấy tên hề nhảy nhót, căn bản không thể lật lên sóng gió gì, tương lai tự sẽ có người giải quyết."

Đan Trần Tử nghe mà xấu hổ.

Ma Tộc vô cùng mạnh mẽ trong mắt hắn chỉ là mấy tên hề với vị đại nhân này, chênh lệch giữa hai bên khó có thể tưởng tượng.

Tuy là tay trắng trở về, nhưng lại tràn đầy hi vọng.

Giống như từ nơi sâu xa, hết thảy đều đã được vận mệnh an bài.

Vị tiền bối này tựa hồ biết được gì đó, cũng rõ ràng tương lai sẽ diễn biến thế nào...

Hồi tưởng tới ngôn từ hành động trước đó, Đan Trần Tử càng phát giác được đối phương sâu không lường được, ngay cả chuyện hắn đi tìm gái, Đan Trần Tử cũng cảm thấy là có thâm ý riêng, đang muốn mở miệng hỏi chuyện, mấy người kia đã biến mất.

Đan Trần Tử cung kính cúi đầu tại chỗ, khắc sâu hình dáng bộ xương vào trong trí nhớ.

Cách đó vạn dặm.

Cố gia được lão tổ đưa tin, nói có khách quý ghé chơi, toàn tộc cùng nhau nghênh đón, nhưng khi mấy bóng người kia ngồi xuống đại sảnh, các thiên tài trẻ tuổi toàn tộc đều trợn tròn mắt.

Một bộ xương khô ngồi ở ghế chủ vị.

Trong miệng toàn nói linh tinh.