Bạch Phiêu Phiêu ngây người, tựa hồ cũng không nghĩ tới chuyện này.
"Chẳng lẽ ngươi không nõ à?"
Thuận miệng hỏi một câu, lại làm vành tai Bạch Phiêu Phiêu đỏ ửng, vội vàng mở miệng giải thích.
"Nào... Nào có! Sao ta có thể không nõ được? Ngươi muốn luyện kiếm thì cứ đi tìm hắn..."
Nói xong, Bạch Phiêu Phiêu không dám tiếp tục nhìn vào mắt của Tô Tiệp, sợ bị nhìn ra cái gì, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được rót mật, tựa như Dịch Phong được Tô Tiệp khen ngợi đã đủ khiến nàng vui vẻ hãnh diện.
Đêm đó có hai cô gái trò chuyện rất lâu, trong đôi mắt hai bên đều có sự chờ mong của riêng mình, ngày càng đậm hơn.
Tới hôm sau, ngoài cửa sổ có tia nắng nhảy nhót chiếu vào.
Một tiếng nổ vang gào thét giữa trời, lấn át cả mặt trời mới mọc!
"Tiện nhân! Bản thánh sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh! ! !"
Tiếng động vang vọng khắp nơi, mây đen cuồn cuộn che lấp mặt trời mới mọc!
Đôi mắt Cố Khuynh Thành đầy rẫy tơ máu, đứng ở đỉnh tầng mây quan sát, sợi tóc điên cuồng bay múa, khuôn mặt chật vật, không còn sự tuấn mỹ như trước, chỉ còn lại độc ác, uy thế doạ người bao phủ thiên địa.
Động phủ và cung điện ở dưới tầng mây bắt đầu rạn nứt, đại địa cũng không ngừng run lên, Thánh nhân giận dữ sinh linh đồ thán, những người hầu hỗn loạn không chịu nổi, Tiên thú kinh hoảng bay tứ tán, khủng cảnh dường như kiếp nạn diệt thế...
Giữa trời nổi gợn sóng.
Hai bóng hình xinh đẹp xuất hiện, miệng kêu thành tiếng.
"Cố Khuynh Thành!"
Cố Khuynh Thành thấy rõ người tới là ai, liền hừ lạnh một tiếng.
"Hóa ra là có người giúp đỡ, khó trách ngươi dám đối xử với ta như vậy. Hừ! Bạch Phiêu Phiêu, nếu ngươi cho rằng có Tô Tiệp tương trợ là ta sẽ bị hù dọa, vậy thì ngươi quá coi thường ta rồi!"
"Hôm nay, nếu ngươi không cho bản Thánh một câu trả lời thỏa đáng, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không dừng tay!"
Hiện giờ Cố Khuynh Thành rất chật vật, áo bào đẹp đẽ đã biến thành lam lũ, hắn triệt để không còn nể mặt ai nữa, trong mắt tràn ngập oán độc, làm cho người khác vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy kiêng kị!
Vị Thánh nhân gặp phải chuyện vô cùng nhục nhã này thể phải đòi lại mặt mũi!
Nhưng vẻ ngoài này không làm Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp cảm thấy sợ hãi, hai nàng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong ánh mắt nhìn Cố Khuynh Thành còn chất chứa một tia thương hại.
Nếu là ngày trước, nhìn thấy tình huống như vậy, các nàng có lẽ sẽ phải dè chừng đôi chút, nhưng bây giờ tu vi Dịch Phong mạnh như vậy, nếu thật sự ra tay, Cố Khuynh Thành rất khó bình yên rời khỏi đây được.
Nhìn thấy uy thế Cố Khuynh Thành hùng hùng hổ hổ, tựa hồ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tô Tiệp đành phải tiến lên trước một bước, đứng ở trên không trung nghiêm chỉnh lên tiếng.
"Cố Khuynh Thành, ta khuyên ngươi nên sớm rời đi, nếu không tới lúc hối hận thì đã muộn."
Cố Khuynh Thành nghe được mà sững sờ, sau đó há miệng cười to.
"Ha ha ha!"
"Tô Tiệp! Ngươi đừng tự cao tự đại! Bản Thánh bị Bạch Phiêu Phiêu nhục nhã trước, nàng lấy Đại Hoang Thất Tuyệt Trận giam ta bảy ngày, việc này nếu làm lớn chuyện, chỉ bằng một mình ngươi thì khó mà ngăn cản lửa giận của cả gia tộc ta!"
"Ngày thường nể mặt ngươi ba phần thì cũng thôi đi, hôm nay đối mặt với lửa giận của bản Thánh, nếu ngươi còn không biết tốt xấu, hậu quả này ngươi có thể chịu nổi không?"
"Hả? P"
Lời nói của Cố Khuynh Thành vô cùng tùy tiện, thậm chí đã có chút coi trời bằng vung, ngôn từ chỉ nhắc tới khuất nhục của mình, chưa từng nhắc tới sự tùy tiện và hành động quấy rối người khác của mình, gian trá tới cực điểm, so với lúc giả vờ nho nhã lịch sự ngày xưa mà tưởng như hai người.
Giờ khắc này, Cố Khuynh Thành triệt để xé toang ngụy trang.
Trong mắt Tô Tiệp lộ ra bất đắc dĩ, biết rõ mình không cách nào khuyên giải chuyện này.
Nhìn thoáng qua Bạch Phiêu Phiêu, lấy thần thức truyền âm.
"Ngươi đi khuyên hắn một chút đi, việc này tốt nhất là dừng ở đây.
Bạch Phiêu Phiêu ngầm hiểu, vì đại cục mà lên tiếng.
"Cố Khuynh Thành, nguyên nhân việc này đều bắt nguồn từ ta, nếu ngươi không cam lòng, ngày khác ta nguyện đến nhận lỗi, ngươi thấy thế nào?"
Thánh nhân nhận lỗi đã là nhượng bộ lớn lao, Bạch Phiêu Phiêu có thể nói ra lời ấy, cũng đã là rất nể mặt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành lại lộ ra nụ cười cơ trí như nhìn thấu hết thảy, càng thêm cường thế bá đạo.
"Hừ! Đồ tiện nhân nhà ngươi!"
"Uổng cho bản thánh nhiều lần nhân từ tha thứ, ban cho ngươi sự dịu dàng tha thiết bao người khác mơ ước, thế mà ngươi lại chọn đi theo một tên phế vật! Giờ phút này các ngươi giả thiện ý, chẳng qua là sợ bản thánh giết phế vật kia mà thôi!"
"Bây giờ mới biết sợ? Trễ rồi!"
Tiếng mắng chanh chua ngoan lệ, không còn chút nhẹ nhàng phong độ nào như ban đầu.
Không đôi mắt xanh của Tô Tiệp trở nên lạnh lùng hơn không ít, ngay cả Bạch Phiêu Phiêu cũng biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, hai nàng liếc nhau, cùng bỏ đi ý định mở miệng khuyên bảo, nhưng ý mỉa mai trong mắt càng thịnh.