Dịch Phong có thể làm vậy vì nàng, tình cảm của hắn sâu sắc hơn của mình nhiều, cũng chân thành tha thiết hơn mấy lần.
Thế gian này, ngoại trừ Dịch Phong, không người nào có thể làm cho nàng rung động như thế, sau gợn sóng hôm nay, khoảng cách giữa hai trái tim như gần gũi trong gang tấc.
Không cần nói chuyện một lời nào, nhưng nàng tựa hồ có thể cảm nhận được sự thấp thỏm và lo lắng của Dịch Phong.
Ngàn vạn lời nói, đều hóa thành một nụ cười dịu dàng.
"Dịch Phong, ngươi không cần che giấu nữa, ta đã biết hết rồi."
Biết... ?
Dịch Phong sững sờ, đột nhiên cảm giác tình huống hình như có chút kì lạ!
Không đợi hắn lên tiếng, thì đã bị Bạch Phiêu Phiêu đưa vào trong phòng, lặng lẽ ngồi thì thầm, một lát sau, Dịch Phong nghẹn họng há hốc mồm, vẻ mặt chấn động!
"Cái gì..."
"Ngươi nhốt Cố Khuynh Thành vào trong trận pháp? ! Như vậy sao được! ! †"
Dịch Phong hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này!
Hắn khổ tâm lôi kéo thù hận cả buổi, rốt cục gặp được một nhân vật hung ác, vậy mà kế hoạch vẫn tan thành mây khói, cũng quá xui xẻo rồi. Nhưng nhìn vẻ mặt Bạch Phiêu Phiêu chân thành tha thiết, thậm chí lo lắng cho hắn, tự mình giúp hắn giải quyết cái nan đề này, xem như thiện tâm làm chuyện xấu, Dịch Phong cũng không có cách nào oán trách, chỉ có cảm động không nói nên lời.
Có lẽ đây chính là vận mệnh.
Nhìn nàng một hồi, Dịch Phong chỉ có thể nói cám ơn một tiếng.
"Bạch cô nương, ta cám ơn ngươi, chỉ là sau này nhất định không thể tiếp tục như vậy."
Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười gật đầu.
Lặng lẽ nhìn Dịch Phong hơi có vẻ cô đơn, nàng thấy thấy quyết định của mình là đúng.
Quả nhiên Dịch Phong ngoài miệng không nói, trong lòng lại không muốn nàng ra tay, chuyện này cũng đúng, một người đàn ông có huyết tính chắc chắn càng muốn tự mình đối mặt kẻ thù.
Mình đúng là đã giải quyết nguy cơ, lại có chút không để tâm đến cảm xúc của Dịch Phong, cách làm này cũng không hoàn mỹ, sau này phải có chút chú ý mới được...
Nhưng chuyện đã nói ra, Bạch Phiêu Phiêu cũng cảm nhận được tâm ý của Dịch Phong, lần khó khăn trắc trở này giống như làm cho khoảng cách hai người không ngừng rút ngắn, hết thảy nan đề tựa hồ đều không đáng kể.
Sau này vô luận có việc khó gì, nàng cũng sẽ không để Dịch Phong một mình đối mặt...
Mấy ngày trôi qua rất nhanh.
Bạch Phiêu Phiêu và Dịch Phong mỗi ngày thưởng trà ngâm thơ, dưới ánh trăng đánh đàn tâm sự, trải qua một đoạn thời gian cực kì vui vẻ, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ cần hưởng thụ mỹ hảo ngắn ngủi trước mắt chứ không còn bận tâm điều gì khác.
Tận đến hoàng hôn ngày thứ bảy.
Sau khi kết thúc một khúc nhạc, Dịch Phong vẫn tán thưởng như bình thường.
"Tài năng đánh đàn của Bạch cô nương càng ngày càng tốt, kỹ xảo đạt tới cảnh giới hiếm ai sánh bằng, trong tiếng đàn cũng chất chứa tình cảm, khiến cho người ta cảm thấy tâm thần thanh thản!"
Trong cuộc đời tìm được một người tri kỉ, chết cũng không tiếc.
Được người mình thích tán thưởng, Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười gật đầu, trong lòng vừa vui vẻ vừa có mấy phần e lệ, dịu dàng ngước mắt nhìn sang Dịch Phong, nàng nhìn thấy lo lắng từ giữa cặp lông mày của hắn, cho dù ẩn giấu rất tốt, cũng không thể giấu nàng.
Chắc hẳn Dịch Phong vẫn còn đang lo lắng chuyện về Cố Khuynh Thành.
Mặc dù hai người rất ăn ý, không hề nhắc tới nó, nhưng Bạch Phiêu Phiêu cũng rất rõ ràng, chỉ là không muốn để chuyện này ảnh hưởng khoảng thời gian tốt đẹp hiếm có như bây giờ, tận lực lựa chọn im lặng, hai người bọn họ đều biết kiếp nạn sắp xảy ra, Dịch Phong chỉ sợ cũng đã có dự định, lần này vô luận như thế nào, cũng sẽ không đồng ý lại để cho nàng ra tay tương trợ.
Tới bây giờ đã là ngày thứ bảy, cũng nên tới lúc chấm dứt...
Vẻ mặt Bạch Phiêu Phiêu nghiêm túc hơn mấy phần.
Nàng đứng dậy đi về phía Dịch Phong, nói khẽ: "Dịch Phong, Đại Hoang Thất Tuyệt Trận chỉ kéo dài được trong bảy ngày, chờ đến ngày mai, luồng lực lượng đại đạo thứ bảy mất đi hiệu lực, Cố Khuynh Thành sẽ trở về."
"Đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ ngăn lại hắn, ta biết ngươi muốn một mình gánh chịu việc này, nhưng lần này lửa giận của Cố Khuynh Thành cao ngút trời, tuyệt đối không thể coi thường, dù là ta cũng chưa chắc có thể bình định việc này."
"Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là ngươi lập tức đi tới một nơi thật xa, tìm nơi bí ẩn để chú trân, tránh đầu sóng ngọn gió, Cố Khuynh Thành không dám làm gì ta, chờ đến khi ngươi đột phá cảnh giới Thánh nhân, lúc đó lại ra mặt cũng không muộn, lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt, ngươi có hiểu không... ?"
Ngữ khí dịu dàng, ngôn từ uyển chuyển.
Nhìn ánh mắt sầu lo của Bạch Phiêu Phiêu, trong lòng Dịch Phong tuôn ra cảm giác ấm áp không nói nên lời, cô gái này đối xử với hắn thật tốt, thậm chí chịu ngăn lại kiếp nạn lớn như thế, chỉ mong bảo vệ hắn chu toàn, phần chân tình này thật sự là trên đời hiếm thấy.