Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1323: Tâm cảnh của hắn, thực sự hiếm có (2)




Dịch Phong ngược lại không có phát giác được cái gì dị thường.

Chỉ là xem bố trí quen thuộc, càng thêm cảm khái cùng vui mừng.

Cách bố trí cảnh quan này.

Cực kỳ giống với chỗ ở của Bạch Phiêu Phiêu lúc dưới trần gian.

Cô gái này quả nhiên giống như hắn, là một người nhớ tình xưa nghĩa cũ!

Cũng đúng.

Đây mới gọi là cùng chung chí hướng.

Dịch Phong càng cảm giác thoải mái, chỉ là giống bạn tốt trùng phùng, không còn gì khác, lời nói hành động đều rất tự nhiên.

Được Bạch Phiêu Phiêu mời, hai người ngồi xuống đình nghỉ mát.

Còn Tô Tiệp thì không nói một lời, đứng ở bên cạnh bồn hoa trong viện.

Đôi mắt chỉ là nhìn chằm chằm hắn.

Cái nhìn chăm chú kia có một chút bất thường.

Thật giống như trên mặt hắn dính vết bẩn, một mực hấp dẫn ánh mắt của nàng.

Có khả năng...

Đây chính là rắc rối mà những người đẹp trai thường gặp.

Dịch Phong cũng không để ý nhiều, tiếp tục cùng Bạch Phiêu Phiêu ngồi xuống nói chuyện, hai người càng thêm thân cận.

Trò chuyện thật lâu.

Bạch Phiêu Phiêu lộ ra vẻ vui mừng.

"Ngắn ngủi mấy năm, ngươi đã có tu vi Bán Thánh, có được thành tựu như thế, ta cũng cảm thấy vui vẻ thay ngươi..."

Nghe đi!

Người biết nói chuyện có khác, vừa nghe đã thấy ấm lòng!

Dù là tu vi cao hơn mình một tầng, cũng không có một chút xem thường, ngược lại là mở miệng cổ vũ, còn vui vẻ thay cho mình.

Đây mới gọi là bạn tốt.

Nhưng Dịch Phong rất tự hiểu lấy mình, không đến mức bị khen một câu đã lâng lâng.

"Nào có, Bạch cô nương đã là Thánh nhân, chút tu vi của ta thì tính là gì, không đáng giá nhắc tới, ha ha."

Cách ăn nói cùng nụ cười như nắng ấm dâng lên.

Bạch Phiêu Phiêu không nghĩ tới dùng mấy năm trở thành Bán Thánh, đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng là thiên phú yêu nghiệt, Dịch Phong lại có thể không kiêu ngạo chút nào.

Loại tâm cảnh như vậy thật sự là hiếm có.

Xem ra ngược lại là nàng lo lắng quá mức.

Đúng vào lúc này, Dịch Phong lại đột nhiên khẽ thở dài một hơi.

"AI...

Thanh âm này vang lên.

Bạch Phiêu Phiêu nâng cao tinh thần, lo lắng nhìn tới.

"Công tử làm sao vậy? Chẳng lẽ là... Có chuyện khó khăn gì?"

Dịch Phong bất đắc dĩ thở dài.

"Bán Thánh kỳ thật cũng không tốt, ta nói thật, vẫn là cuộc sống trước kia thoải mái hơn."

Dịch Phong đã từng không có tu vi.

Mỗi ngày quan tâm võ quán, nhàn rỗi còn có thể cùng các bằng hữu uống trà, ngẫu nhiên ăn thịt rừng cải thiện dinh dưỡng, cuộc sống thảnh thơi an nhàn.

Khi đó, hắn rất muốn tu tiên.

Nhưng về sau có tu vi, vội vàng hoàn thành các loại nhiệm vụ của hệ thống.

Hắn rất ít khi có cơ hội an nhàn như xưa.

Mấy ngày gần đây.

Hắn vì đại nghiệp tìm chết mà bận túi bụi, trên đường đi dùng không biết bao nhiêu biện pháp, đều không có chút hiệu quả.

Cho nên không khỏi có chút hoài niệm quá khứ.

Ít nhất nếu hắn là người phàm, lúc ở Bình Giang thành, muốn chết là chuyện rất đơn giản.

Tùy tiện tìm một cao thủ Võ Linh cảnh.

Dí ngón tay một cái, hắn lập tức có thể thực hiện mơ ước.

Hiện tại thì hay rồi.

Bán Thánh!

Cái tu vi này đúng là không tệ.

Có lẽ cũng sẽ có không ít người hâm mộ.

Nhưng người khác làm sao hiểu được nỗi khổ trong lòng Dịch Phong, hiện tại hắn muốn chết thì độ khó sẽ tăng lên vô số lần, ngoại trừ Thánh nhân, chỉ sợ không ai khác có thể giúp được.

Vừa nói vậy, trong mắt Dịch Phong bùi ngùi không thôi, vẻ hướng tới càng đậm.

Nhìn cảnh này.

Bạch Phiêu Phiêu ngây ngẩn cả người...

Nàng tưởng rằng Dịch Phong gặp phải khó khăn gì mới đột nhiên thở dài, còn dự định hết sức hỗ trợ.

Không nghĩ tới.

Dịch Phong lại đang hoài niệm quá khứ.

Loại cảnh giới này...

Thế gian đều mơ ước tu tiên thành đạo, một lòng truy tìm con đường trường sinh, trăm ngàn năm trôi qua, người không sở hữu đạo tâm cứng cỏi thì không thể bước vào tiên lộ.

Vô số hạng người tài năng tuyệt thế, đều quên hết mọi thứ khác vì tiên lộ, thậm chí quên đi bản tâm và quá khứ chính mình.

Kết quả là.

Phần lớn đều thân chết đèn tắt, rốt cục chỉ là công dã tràng.

Mà vị Dịch công tử này.

Có thiên phú không tầm thường, ngắn ngủi mấy năm đã thành Bán Thánh, nhưng căn bản không để chuyện này ở trong lòng, ngược lại còn hoài niệm lúc trước.

Trái tim lúc đầu chưa từng thay đổi...

Loại tâm cảnh này, cực kì đáng ngưỡng mộ.

Cho dù là Thánh nhân.

Cũng hiếm người có thể so sánh.

Bạch Phiêu Phiêu lặng lẽ nhìn Dịch Phong.

Nhịp tim không ngừng gia tốc, khó mà bình tĩnh giống ngày thường.

Tĩnh lặng nhìn rất lâu.

Khuôn mặt nhiều năm không gặp giống như cũng biến thành càng đẹp hơn, sau khi nghe đủ loại lời nói, Bạch Phiêu Phiêu càng thêm tán thưởng, thậm chí có chút cảm thấy mình không bằng hắn.

Chỉ hắn mới có thể lạnh nhạt như thế.

Dịch Phong.

Mãi mãi là chàng trai dịu dàng tài hoa hơn người kia, từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi.

Cũng giống như nàng, vô luận tu vi và tình cảnh cải biến ra sao, từ đầu tới cuối vẫn giữ một tấm lòng son.