Dịch Phong cúi đầu quan sát bốn phía.
Hứa Khai Hàn tránh xa xa ở một bên, một bộ dáng có chút giống như là tác phẩm điêu khắc trên cát, có thể thấy được cổ họng chính mình.
Trên mặt đất giống như sạch sẽ hơn nhiều...
Giống như lại không có gì biến hóa.
Cái gọi là cao thủ.
Chỉ như thế này?
Thật thất vọng.
Dịch Phong thật sự là thất vọng tới cực điểm!
Khuôn mặt liền suy sụp xuống!
Thật không dễ dàng.
Cho rằng đụng phải cao nhân!
Kết quả cuối cùng lại chính là thùng rỗng kêu to.
Có cái gì đó, nhưng cũng không nhiều...
Đây mà gọi là thánh nhân gì, rõ ràng chính là hàng giả.
Mệt cho vừa rồi trình diễn trên sân khấu, hắn còn nương theo làm cùng cho giống.
Chỉ thế?
Thật là lão nãi nãi chui đầu vào ổ chăn, khiến gia chê cười!
Mặt già của Dịch Phong suy sụp, lại không có hứng thú.
Tùy ý hướng về trên cao đánh một chưởng!
"Bùm!"
Một tiếng trầm vang!
Thánh nhân giả quả nhiên rơi xuống, giống như cái muỗng dính vào trên mặt đất!
Nếu ở trước kia, có được thân thủ này, Dịch Phong không chừng sẽ còn cao hứng một chút.
Nhưng hiện tại, dần dần hắn đã quen với tu vi của mình.
Trong lòng chỉ có thất vọng.
Muốn chết cũng khó như vậy sao?
Thôi, trước tiên nhìn trên người tên này có tiên tỉnh hay không, tốt xấu cũng không thể đánh một chưởng vô ích.
Dịch Phong thở dài một hơi!
"Ôi..."
Một tiếng than nhẹ, nói hết nỗi cô đơn vô hạn.
Nhẹ nhàng nện bước.
Dường như có sự bất lực không nói nên lời.
Vào giờ phút này nghe lọt vào trong tai, chỉ khiến người khác cảm thấy vô cùng tang thương.
Trong hố sâu trên mặt đất, Hứa Tiên Chỉ rút gân gãy xương!
Hắn không dám lên tiếng, trong lòng đã hoảng sợ tới cực điểm!
Hắn nghe được tiếng bước chân.
Trong mắt chỉ còn lại sự chấn động!
Đã trải qua một chưởng vừa rồi, cho dù có ngu xuẩn như thế nào cũng đã cảm nhận được, thực lực của người này khủng bố cỡ nào!
Đáng chết!
Người này muốn đuổi tận giết tuyệt!
"Ới.."
Hắn khẽ than nhẹ một tiếng, đầy bất lực trước chênh lệch như núi, Cả người Hứa Tiên Chỉ căng chặt!
Hắn hoàn toàn rõ ràng, gặp phải một sự tồn tại không thể chống cựt Chênh lệch giữa hắn cùng đối phương có thể so với mây và bùn!
Người này...
Người này, tu vi ít nhất cũng là Bán Thánh!
Giả chết không hề có tác dụng trước mặt đối phương !
"Xoet... Xoẹt..."
Tiếng bước chân không ngừng tới gần.
Hứa Tiên Chỉ đã sợ tới mức lòng như lửa đốt, tuyệt vọng suy nghĩ về khả năng sống sót!
Bán Thánh!
Đây chính là Bán Thánh đó!
Đáng chết!
Sao lại đắc tội với người như vậy chứ!
Cố tình hắn còn ra tay với vị này, việc này xong rồi!
Hoàn toàn xong rồi!
Đừng nói là hắn, đoán chừng toàn bộ Vọng Nguyệt Tông cộng lại cũng chỉ là một đống bụi đất!
Đối mặt với Bán Thánh, ai có thể chống đỡ nửa phần!
Trừ khi là Thánh Nhân...
Thánh Nhân? !
Đột nhiên Hứa Tiên Chi giống như tìm được một đường sống sót!
Hắn giãy giụa đứng dậy, chẳng sợ mặt mũi bẩn thỉu vẫn can đảm cất tiếng uy hiếp!
"Chậm đã... !
"Tu vi các hạ kinh người, tại hạ cam bái hạ phong!"
"Dù ta chưa đặt chân vào Thánh Giới nhưng lại là thân thuộc của Bạch Hoàng, có huyết mạch thánh nhân chân chính. Chỉ sợ đối mặt với Bạch Hoàng, ngay cả các hạ cũng cần phải cân đo đong đếm!
"Không bằng như vậy đi, biến chiến tranh thành tơ lụa, người và ta từ biệt ở đây..."
Hứa Tiên Chi cắn chặt khớp hàm!
Gần như đã thể hiện ra kỹ thuật diễn mạnh nhất trong đời, nói hay lắm!
Quả nhiên, Dịch Phong cũng bị chấn động bởi lời nói này.
Đột nhiên sửng sốt!
Rồi sau đó, dưới sự chờ mong của Hứa Tiên Chi, cuối cùng Dịch Phong cũng dừng bước, thậm chí vẻ mặt còn hiện lên ý cười thản nhiên!
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Dịch Phong, trong lòng Hứa Tiên Chi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tất cả đều như hắn tiên đoán.
Sắc mặt người này bất ngờ trở nên thản nhiên, chắc chắn là do sợ hãi cái tên Bạch Hoàng.
Dù sao thì Bán Thánh cũng không thể so sánh với Thánh Nhân!
Cũng may hắn thông minh, nhắc đến cái tên Bạch Hoàng.
Bằng không hôm nay khó thoát khỏi cái chết!
Phần thông minh này qua bao nhiêu năm mới mài giũa ra được, nếu không có mắt nhìn và kinh nghiệm thì sao có thể dễ dàng nghĩ ra một diệu kế như vậy?
Không có thứ này, sao hắn có thể làm càn đến tận ngày hôm nay.
Tu tiên không phải đánh đánh giết giết.
Là đạo lý đối nhân xử thế.
Ha ha.
Ý cười trên mặt Hứa Tiên Chi tràn ra, chuẩn bị buông vài lời cay nghiệt để cứu lấy thể diện.
Nhưng hắn chưa kịp giơ tay làm lễ.
Dịch Phong đã lấy ra một sợi dây thừng, trói hắn ta lại!
Quá nhanh.
Toàn bộ quá trình vừa nhanh chóng vừa thuần thục!
Hứa Tiên Chi còn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn đã bị trói thành chiếc bánh chưng lớn thịt người!
Trước người còn thắt một chiếc nơ bướm vô cùng tinh xảo!
Này...
Tình huống gì thế này?
Vẻ mặt Hứa Tiên Chi đầy mờ mịt!
Đột nhiên nhìn về phía Dịch Phong, trong mắt không ngừng lóe lên vẻ nghi hoặc!