Xem ra không thể dùng cách bình thường để tìm người.
Chỉ có thể sử dụng cách đặc biệt hơn một chút.
Cách hơi thiếu đạo đức một chút.
Ví dụ như liệu có thể tìm tổ mộ của nhà Bạch Hoàng, đào lên cho nàng ta không?
Hoặc giống như bắt cóc Phiêu Diêu Hồng, tìm người nhà của Bạch Hoàng, bắt bọn hắn lại?
Nếu như thế không cần chờ hắn tìm Bạch Hoàng, Bạch Hoàng cũng sẽ tự giết đến cửa.
Tuy hơi thiếu đạo đức một chút, nhưng chờ sau khi hắn bất tử bất diệt, có thể bù đắp lại cho người ta mà.
Dịch Phong âm thầm tán thưởng cho sự thông minh tài trí của mình.
Nói đến Phiêu Diêu Hồng.
Tính toán theo mệnh cách khi trước, thời gian nàng ta chết hẳn là sau ba ngày nữa.
Tuổi thọ chỉ còn lại ba ngày đồng thời phải ở nơi chôn kiếm chờ chết, tâm lý người bình thường e rằng sẽ khủng hoảng cực độ.
Nhưng Phiêu Diêu Hồng từ nhỏ đến lớn chính là trơ mắt nhìn vô số tộc nhân bước vào đây, cho nên từ lâu nàng ta đã xem nhẹ.
Thỉnh thoảng cũng không cam lòng, cũng luyến tiếc, nhưng đây cũng là mệnh của Phiêu gia nàng ta.
Nếu đã không thể phản kháng, vậy chỉ đành trải qua với tâm thái bình thường.
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày mệnh cách tính toán nàng ta qua đời.
Phiêu Diêu Hồng quan sát xung quanh, nhìn từng bộ hài cốt của tổ tiên Phiêu gia.
Cuối cùng nàng ta cũng đã đến thời khắc này.
Chỉ là tính toán mệnh cách nàng ta vì lời nguyền chỉ có thể sống không quá một ngày, nhưng nàng ta cũng không biết cụ thể là canh giờ nào.
Có lẽ ngay sau đó.
Sức mạnh lời nguyền bộc phát, nàng ta sẽ thêm một bộ xương khô cho mộ chôn kiếm này.
Chớp mắt, hai canh giờ trôi qua.
Phiêu Diêu Hồng vẫn chờ đợi như cũ.
Chớp mắt, lại qua thêm hai canh giờ nữa.
Sức mạnh lời nguyền vẫn chưa từng bộc phát.
Trong lúc chờ đợi, hai canh giờ rồi lại hai canh giờ qua đi.
Cuối cùng.
Đã đợi đến một canh giờ sau cùng trong ngày!
Nếu đã đến một canh giờ cuối của một ngày.
Vậy thì điểm cuối sinh mệnh của nàng ta nhất định trong một canh giờ này.
Đời người chỉ còn lại một canh giờ cuối cùng, cho dù Phiêu Diêu Hồng từ khi sinh ra đã có sự chuẩn bị, lúc này trong lòng vẫn không nói rõ được là cảm giác gì.
Từng cảnh tượng trong quá khứ lướt qua đầu nàng ta.
Phụ thân của nàng ta, mẫu thân của nàng ta...
Các huynh đệ tỷ muội trong tộc của nàng ta...
Cũng bao gồm cả Dịch Phong người quen biết do bắt cóc nàng ta, một lòng muốn chết.
Suy nghĩ của nàng ta trôi đi rất xa rất xa...
Nếu không có lời nguyền này, cuộc đời của nàng ta rất có thể sẽ đặc sắc, nàng ta còn có thể làm rất nhiều chuyện mình muốn làm nhưng vẫn luôn không có cơ hội...
Hửm?
Chính vào lúc này, Phiêu Diêu Hồng đang chờ chết chợt phát giác có chuyện gì đó không ổn.
Đột nhiên mở đôi mắt đẹp ra.
Bởi vì trong hồi ức ban nãy của nàng ta, một canh giờ cuối cùng cũng đã trôi qua rồi.
Thời gian đã đến ngày kế tiếp.
"Sao lại như vậy?"
"Tại sao lại như vậy?"
Phiêu Diêu Hồng chấn động không thể bình tĩnh.
Nàng ta không ngờ, một ngày của mình vậy mà vẫn chưa chết.
"Lẽ nào khi trước tính toán sai lầm."
Nhưng không đúng.
Rõ ràng chính là ngày này mà.
Trong lòng Phiêu Diêu Hồng giờ phút này vừa kích động lại thấp thỏm.
Rõ ràng đã đến thời gian, sức mạnh lời nguyền trong cơ thể lại không bộc phát.
Để làm rõ nguyên nhân, Phiêu Diêu Hồng vội vàng vận công, sức mạnh bàng bạc đang chảy trong kinh mạch, vận chuyển hết vòng này đến vòng khác.
Nhưng khi nàng ta vận công mấy vòng lại kinh hãi trợn to mắt.
Bởi vì nàng ta kinh ngạc mừng rỡ phát hiện, sức mạnh lời nguyền trong cơ thể đã biến mất không thấy đâu.
"Không thấy nữa, thật sự không thấy nữa"
Phiêu Diêu Hồng tỉ mỉ xác nhận.
Xác nhận mấy lần cũng là kết quả này, giọng nói nàng ta run rẩy.
Vui đến bật khóc.
Quả thật không thể dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng trong lòng nàng ta lúc này.
Vốn tưởng mình sẽ chết chắc, không ngờ đến thời khắc mấu chốt, sức mạnh lời nguyền trong người lại biến mất một cách kì lạ khó hiểu.
Trong quảng trường khổng lồ của Kiếm Cốc.
Lúc này trời vẫn chưa sáng.
Lại có vô số đệ tử đang hăng hái luyện kiếm.
Nhưng trên gương mặt của bọn hắn đều có vẻ đau thương.
Địa vị Phiêu Diêu Hồng ở Kiếm Cốc rất cao, bình thường đối xử với những đệ tử không phải dòng chính như bọn hắn rất thân thiện, còn thường chỉ dạy kiếm pháp cho bọn hắn.
Cho nên.
Phiêu Diêu Hồng qua đời, khiến cả Kiếm Cốc đều chìm trong nỗi bi thương.
Dường như chỉ có liều mạng luyện kiếm, luyện đến khi bản thân chết lặng, không có thời gian để đau đớn mới khiến bọn hắn dễ chịu hơn một chút.
Chính vào lúc này, vô số đệ tử đang luyện kiếm ở quảng trường đột nhiên dời ánh mắt nhìn về phía mộ chôn kiếm.
Dưới cổng thờ cao cao kia là con đường sâu không thấy đáy, chôn cất vô số bảo kiếm và biết bao bộ xương khô...