Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1298: Cuối cùng chúng ta vẫn đến muộn




Chẳng qua sau khi xé rách song cấm trụ là vũ trụ thứ nguyên ngẫu nhiên.

Có khả năng là đường về nhà.

Cũng có thể là vũ trụ càng nguy hiểm hơn so với song cấm trụ này.

Càng có khả năng thất lạc trong không gian lưu vô cùng vô tận.

Nhưng ít nhất vẫn có thể... cho dù chỉ là khả năng một phần trăm triệu... cũng có thể sẽ được về nhà.

Những người còn chưa chết bị khí lưu xung kích chỉ còn thoi thóp hơi tàn chống người ngồi dậy.

Những người bị sóng nhiệt thiêu đốt toàn thân vẫn đang bốc cháy cũng ngồi dậy.

Những người chưa chết nhưng sắp đến gần cái chết cũng ngồi dậy.

Bọn hắn chỉ là bị thiêu đốt sắp chết, trừ việc bị đôt cháy trên đường ra không hề hao tốn năng lượng.bây giờ tu vi trên người sau khi được nghỉ ngơi cũng còn lại bảy tám phần.

Vô số ý niệm và năng lượng ngưng tụ thành năng lượng chém giết thông thiên, trước khi chết phóng thích toàn bộ tu vi của mình, tu vi của ngàn vạn người xông về phía tướng quân.

Lại một tiếng gầm phẫn nộ, tướng quân dùng toàn bộ năng lượng gian nan xé rách song cấm trụ từng chút, chỉ là một khe hở nho nhỏ...

"Vân Sơ, đưa bọn hắn về nhà" Ánh mắt tướng quân nóng rực lại bi ai nhìn về phía Phiêu Vân Sơ.

Phiêu Vân Sơ hét lớn gọi một tiếng tướng quân, trong khóe mắt đẫm lệ nhìn một chưởng của tướng quân đẩy mình ra.

Ngay sau đó lại là một trận lửa lớn ngút trời như hỏa xà xông thẳng lên từ dưới lòng đất!

Tất cả mọi người, vùi thân trong biển lửa.

Biến mất không thấy đâu.

Chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, mặt đất ban nãy vẫn còn vô số người đã trống rỗng chẳng còn ai.

Sau khi lửa lớn dập tắt, tất cả đều trở về như lúc ban đầu.

Mặt đất nứt nẻ, làn gió nóng bỏng, cấm địa không chút sức sống.

Chỉ là không còn một bóng người nào.

Ngay cả tro cốt cũng chẳng có.

Như thể nhóm người dày đặc ban nãy trước giờ chưa từng tồn tại.

Cầu Tử đứng bên trên đã trốn sau lưng Lâu Bản VI.

Nếu có thể hắn ta hận không thể chui vào áo choàng đen của lão đại...

Linh Vương và Dạ Phong trốn sau Cầu Tử, Nãi Tề trực tiếp co người lại không nhúc nhích, hàm răng run lên.

Quá đáng sợ...

Trận lửa này mẹ nó quá đáng sợ...

Nhóm người Cẩu Tử còn đang chìm trong nỗi khủng hoảng do bị lửa địa ngục chỉ phối, Lâu Bản Vĩ đã phất tay, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng lướt qua.

Lửa lớn ngút trời của song cấm trụ và máu tươi của hàn băng trụ nhanh chóng biến mất không thấy đâu.

Tất cả đều lùi về sau.

Không lâu sau, cảnh tượng bên cạnh mấy người bọn hắn xoay chuyển, trở lại nghĩa địa.

Phía trước vẫn là bia mộ như cũ.

Bên cạnh bia đá vẫn là thanh kiếm loang lổ rỉ sét.

Giờ phút này nhóm người Cầu Tử nhìn lại bia mộ, không còn chút khinh thường nào.

Chẳng qua... Cẩu Tử nhìn cái tên trên bia mộ - Tổ tiên Phiêu gia Phiêu Vân Sơ.

"Lão đại, Phiêu Vân Sơ này sao lại đến chỗ của chúng ta?" Cầu Tử hỏi ra nghi ngờ của mình.

Chẳng phải là người của không gian kia sao?

Lâu Bản Vĩ giơ tay, lau bụi trên bia đá, quay đầu: "Sau khi xé rách song cấm trụ hắn ta đã rơi vào không gian hỗn loạn, trong lúc sai sót ngẫu nhiên đã đến chỗ này.

"Mười vạn năm, cuối cùng hắn ta cũng không thể về nhà!"

"Vậy... vậy những tàn hồn kia thì sao?" Cầu Tử tò mò hỏi.

Nơi này ngay cả bia mộ cũng chẳng có, hắn ta nhớ rõ vừa nãy chẳng phải có rất nhiều tàn hồn bay vào cơ thể của Phiêu Vân Sơ sao?

Lâu Bản Vĩ quay đầu, nhìn thoáng qua mộ kiếm.

Liếc mắt nhìn quanh, đều là những thanh kiếm dày đặc đếm không hết.

"Õ đó" Lâu Bản Vĩ hất cằm về phía mộ kiếm: "Mỗi một thanh kiếm đều có tàn hồn gửi gắm bên trong"

Sau khi Phiêu Vân Sơ đến đây vì tu vi của bản thân không đủ, không thể thừa nhận ngàn vạn linh hồn, nhưng lại không thể từ bỏ những đồng bào này.

Cho nên dùng huyết mạch gia tộc truyền thừa, dùng kiếm tu luyện. Mỗi khi dòng chính của gia tộc ra đời đều sẽ có nghi thức tế kiếm.

Mà nghi thức tế kiếm này chính là lấy thân mình làm đỉnh lò, dùng kiếm để gửi gắm đưa tàn hồn của đồng bào vào trong kiếm.

Dùng đỉnh dưỡng hồn trong kiếm, đảm bảo tàn hồn trong kiếm sẽ không hết năng lượng mà tan thành mây khói.

Hậu nhân dòng chính của Phiêu gia lại vì không chịu đựng nổi quân hồn thượng cổ khát máu mà không thể sống lâu được.

Nghi thức tế kiếm kia đối với người Phiêu gia mà nói là vinh quang vô thượng, nhưng bọn hắn lại không biết đó chính là đường chết mà tổ tiên bọn hắn tôn sùng nhất để lại cho bọn hắn.

Chấp niệm của Phiêu Vân Sơ, giữ lại những tàn hồn của song cấm trụ, nhưng phải trả giá bởi các đời con cháu dòng chính của mình.

Nghĩ đến đây, Lâu Bản Vĩ khẽ than một tiếng.

"Cuối cùng chúng ta vẫn đến muộn"

"Bây giờ, đưa các ngươi về nhà" Lâu Bản Vĩ nói, bàn tay trống không đối diện với chuôi kiếm.

Trong chớp mắt, thân kiếm gào thét.

Một tàn hồn bay ra từ trong thân kiếm, vây quanh người Lâu Bản VI.