Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1278: Thiên kiêu mất tích (2)




"Vậy kế tiếp lão tổ sẽ làm thế nào, nhất định phải cứu Nam nhỉ và Chi Ngư"

"Đúng vậy lão tổ, hai đứa nhỏ đó trước giờ luôn nghe lời, chúng ta đều nhìn bọn nhỏ trưởng thành, không thể để hai đứa nó như thiếu "Nhất định phải cứu hai đứa nó"

"Chuyện liên quan đến Hắc Vực, sợ rằng sẽ không dễ dàng" Tần Lan cau mày nói: "Thiên Hạ Hội đang cố hết sức điều tra chuyện này, e rằng tạm thời cũng chỉ có thể chờ đợi tin tức của Thiên Hạ Hội"

"May mà hồn đăng của hai đứa nó tạm thời chưa tắt."

Mọi người siết chặt nắm đấm, âm thầm gật đầu.

Trong lòng cũng hiểu rõ lời nói của Tần Lan, cho dù bọn hắn là gia tộc thánh nhân, nhưng liên quan đến Hắc Vực muốn cứu người cũng không đơn giản như vậy.

E rằng điều an ủi duy nhất bây giờ là hồn đăng của bọn hắn vẫn chưa bị dập tắt.

Nhưng cảm giác bất lực này thật sự khiến người ta khó chịu.

Thời gian chớp mắt trôi qua mấy ngày.

Chuyện thiên kiêu Vân Tinh mất tích vẫn tiếp tục xảy ra như cũ, chuyện đó cũng thu hút sự chú ý của Thiên Hạ Hội, khiến người ở Vân Tinh đều trở nên lo lắng hoảng sợ.

Trên mặt biển tĩnh lặng.

Một con thuyền lớn cắm cờ đồ đang trôi trên mặt nước.

"Đại ca, các thị vệ đều chết hết rồi"

Trên boong thuyền, sắc mặt Tần Chi Ngư nghiêm nghị lại lần nữa đứng sau lưng Tân Nam, gương mặt nặng nề nói: "Bây giờ người trên thuyền chết gần hết, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đừng nói là tìm tiền bối, e rằng chúng ta cũng sẽ chết ở đây."

Nghe vậy Tân Chi Nam nặng nề vung một quyền lên thuyền, xoay người lộ ra vẻ mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng, trạng thái tinh thần cực kì không tốt, gương mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi.

Theo lời căn dặn của Tần Lan, bọn hắn tìm tung tích của tiền bối khắp nơi trên Thiên Vực, nhưng con thuyền chạy đến đây lại giống như bước vào một vòng tròn kì quái.

Bất kể bọn hắn đi về hướng nào cũng sẽ trở lại chỗ cũ.

Đây không phải chuyện khủng khiếp nhất, đáng sợ nhất là bắt đầu từ khi đến vùng biển này, trong không gian có một luồng sức mạnh thần bí đang hút tu vi cùng sức sống của bọn hắn.

Loại cảm giác này giống như từng con kí sinh trùng ở trên người, làm thế nào cũng không vứt đi được, chỉ có thể mặc cho nó hút hết huyết dịch của mình, sau đó nhìn bản thân từ từ chết đi.

Thị vệ mà Tần Chỉ Ngư nói đến cũng giống như thế, từng người một gục ngã.

Bây giờ trên thuyền trừ huynh muội hai người ra, người còn có thể thoi thóp hơi tàn không đủ hai bàn tay.

"Mặc kệ thế nào chúng ta cũng phải thử lại xem, chúng ta không thể chết ở đây được." Tần Nam nói với vẻ tràn ngập bất cam.

Nói xong hắn ta nhanh chóng bước vào khoang thuyền, tự tay lái thuyền.

Con thuyền với cở đồ tung bay, hò reo ra khơi, phá vỡ gợn sóng chạy về phía trước.

Trên thực tế thử chạy như thế này trong mấy ngày gần đây đã lặp lại rất nhiều lần, nhưng kết quả lần nào cũng như vậy.

Lần này cũng không có gì bất ngờ.

Bất kể bọn hắn vùng vẫy thế nào, từ đầu đến cuối cũng không ra khỏi vùng biển này được, tu vi và sinh mệnh trên người cũng đang trôi đi từng giờ từng phút.

MAT"

"AAAA.."

"Rốt cuộc là người nào ở sau lưng giở trò quỷ, ngươi có ngon thì ra đây đấu với ta một trận!"

Tần Nam gần bờ vực sụp đổ điên cuồng gào thét, trường kiếm trong tay khẽ động, tiếng nổ vang lên, vùng vực biển xung quanh gơn lên từng đợt sóng đữ, dời núi lấp biển, chấn động khiến cả con thuyền không ngừng lắc lư.

Nhưng sau khi sóng biển tan biến, mặt biển khôi phục lại vẻ gió yên sóng lặng, không có bất kì thứ gì hồi đáp lời nói của Tần Nam...

Tần Chi Ngư bên cạnh sắc mặt trắng bệch cũng siết chặt tay ngọc, cắn chặt đôi môi không chút huyết sắc, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.

Còn không bằng sau khi chiến một trận đã đời rồi bị người ta một kiếm chém chết, chứ không phải sờ không được nhìn thấy không thấy như bây giờ, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn bản thân dần dần thoi thóp hơi tàn cho đến chết.

Nhưng chính vào lúc hai huynh muội tuyệt vọng, trên mặt biển phía xa lại lờ mờ xuất hiện một bóng người...

Cảnh tượng này.

Khiến hai huynh muội trên boong thuyền nhìn đến ngơ ngác.

Mà những người may mắn sống sót trên thuyền thấy vậy cũng xôn xao chạy ra boong thuyền, ai nấy kích động lại thấp thỏm nhìn bóng dáng mơ hồ phía xa.

Người bình thường khó mà tưởng tượng được, trong hoàn cảnh tuyệt vọng kêu trời không thấu, kêu đất không nghe như vậy, nhìn thấy trên mặt biển xuất hiện một bóng người sẽ có cảm giác gì.

Nhưng đồng thời cũng suy nghĩ người này là ai?

Cũng giống như bọn hắn là con quỷ xui xẻo vô tình xông vào không gian này?

Hay là đầu sỏ gây họa ở sau lưng giở trò quỷ?

Mọi người chăm chú quan sát với vẻ căng thẳng lại mong đợi...