Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1252: Người hoàn hảo không khuyết điểm (2)




"Còn người này lại không có."

"Ít nhất Dạ Kiêu ta không tin trên đời này lại có người xả thân vì nghĩa như vậy."

"Ông phải biết hiện nay Ma Vực đã như hổ rình mồi với lãnh địa ít ồi của chúng ta, thậm chí trong số nhân loại còn ẩn giấu không ít yêu ma giả dạng làm gián điệp."

"Tất cả mọi việc liên quan đến đại kế nhân loại, vẫn phải cẩn thận làm đầu, không thể sơ suất, ông hiểu không?"

Ánh mắt Dạ Kiêu sắc bén nhìn ông lão, trịnh trọng cảnh cáo.

"Ta hiểu rồi"

Ông lão cúi đầu, công nhận cách nói của Dạ Kiêu.

"Cho nên lát nữa gọi hắn đến gặp ta."

"Ta sẽ quan sát hắn thêm, xác định lần này hắn đến đây không có mục đích gì khác." Dạ Kiêu dặn dò.

Nói xong nàng ta khẽ vuốt ve thằn lằn trong tay, nổ nụ cười đầy thâm ý, nhìn thoáng hai người Dịch Phong, lúc này mới chậm rãi rời đi.

Sau khi Dạ Kiêu đi, ông lão đến trước mặt Dịch Phong và Phó Nam Thiên.

Khi biết được Dạ Kiêu muốn gặp riêng Dịch Phong, sắc mặt Phó Nam Thiên có chút trịnh trọng.

Ông ta kéo Dịch Phong qua một bên.

"Tiểu tử, nhớ kỹ lời nói của ta"

"Đợi lát nữa khi gặp độc nữ kia chú ý duy trì khoảng cách, nàng ta là người mà thánh nhân cũng phải kiêng kị ba phần đấy."

"Nếu chọc nàng ta không vui, nàng ta sẽ mặc kệ ngươi có phải người thí nghiệm hay không, có phải vì đại nghĩa hay không, nàng ta sẽ thẳng thừng lấy mạng của ngươi có hiểu không"

Phó Nam Thiên nghiêm túc dặn dò.

Độc công của Dạ Kiêu cho dù là ông ta cũng đã từng nghe nói đến.

Ông ta không muốn khi gặp lại Dịch Phong chỉ là một thi thể.

Đến lúc đó cho dù là ông ta cũng không đủ sức xoay chuyển.

Để tránh đệ tử bảo bối tương lai của mình xảy ra chuyện, ông ta chỉ đành dặn đi dặn lại như vậy.

Nhưng Dịch Phong lại không cho là thế.

Chết?

Ha ha ha...

Vậy thì vừa khéo hợp ý hắn.

Cho nên chẳng những hắn không căng thẳng, đối diện với độc nữ danh tiếng lẫy lừng, trong lòng lại mơ hồ có chút mong đợi.

Không lâu sau, Dịch Phong đã vào phòng riêng của Dạ Kiêu dưới sự dẫn dắt của ông lão.

"Ngồi đi!"

Trong phòng.

Dạ Kiêu đã pha trà thơm, ngồi bên cạnh bàn trà, thấy Dịch Phong bước vào, nàng ta vươn tay ra hiệu cho Dịch Phong ngồi xuống.

Dịch Phong cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống.

Mà từ khi Dịch Phong vào phòng, mỗi hành vi cử chỉ của hắn, bao gồm bất kỳ một biểu cảm nhỏ nhoi nào trên gương mặt hắn, cũng bị Dạ Kiêu quan sát.

"Dịch công tử là nhân sĩ ở đâu?"

"Dịch công tử suy nghĩ thế nào về việc yêu ma xâm nhập trong tương lai?"

"Dịch công tử thật sự không chút sợ hãi đối với cái chết sao?"

"Dịch công tử không còn mối bận tâm nào trên đời này sao?"

Hai người rất nhanh đã bắt đầu trò chuyện.

Dạ Kiêu hỏi Dịch Phong câu được câu chăng.

Thoạt nhìn chỉ là vài vấn đề không quan trọng, thậm chí không chút dinh dưỡng, nhưng nàng ta lại có thể bắt được một ít thay đổi của Dịch Phong từ rất nhiều chi tiết.

Từ đó phán đoán rốt cuộc Dịch Phong lên đảo có mục đích khác hay không.

Nhưng mà.

Đây rõ ràng là nàng ta đang thăm dò Dịch Phong, nhưng trong lúc trò chuyện chẳng những không nắm được bất kỳ tin tức gì, ngược lại có chút không được tự nhiên với ánh mắt của Dịch Phong đang nhìn nàng ta.

Bởi vì từ sau khi Dịch Phong vào phòng, đôi mắt nóng rực kia từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người nàng ta.

Nhìn đến độ trong lòng Dạ Kiêu muốn bùng nổ.

Dịch Phong nhìn Dạ Kiêu trước mặt, chìm vào suy nghĩ.

Nữ nhân này thật sự lợi hại như thế sao?

Bản thân liệu có thể chết sớm trong tay nữ nhân này không?

Còn về nghiên cứu của đảo Thiên Độc, chẳng phải vẫn còn một Phó Nam Thiên Hợp Đạo cảnh kia à.

Cho dù hắn chết, có Phó Nam Thiên người mang đại nghĩa ở đây, cũng có thể gánh vác trọng trách thử độc cho đảo Thiên Độc, không hề ảnh hưởng đến đại kế nhân loại.

Nhìn Dịch Phong chống cằm, tầm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn nàng ta, Dạ Kiêu trước giờ hành động nhanh gọn vậy mà lúc này lại trở nên hơi thấp thỏm.

Rõ ràng là nàng ta đang khảo nghiệm hắn, sao nhìn dáng vẻ này ngược lại có cảm giác hắn đang dò xét nàng ta?

"Không biết Dịch công tử đang nghĩ gì?"

Dạ Kiêu vội vàng vứt bỏ cảm giác hốt hoảng kia, tay ngọc chậm rãi nâng chén trà lên, cong môi bình tĩnh hỏi, ánh mắt sắc bén tiếp tục quan sát từng hành động cử chỉ của Dịch Phong.

Thê không bỏ qua bất kỳ động tác nhỏ nào của Dịch Phong.

Nhưng mà Dạ Kiêu vừa nói xong, Dịch Phong phía đối diện đã ngắt lời nàng ta.

"Đừng cử động."

Dịch Phong nói.

"O... ?"

Dạ Kiêu sửng sốt, có chút chẳng hiểu ra sao, không biết Dịch Phong có ý gì.

Nhưng ngay sau đó.

Khiến nàng ta không ngờ đến là Dịch Phong vậy mà duỗi tay ra chạm vào khóe môi nàng ta.

Tiểu tử này, hắn muốn làm cái gì?

Gương mặt Dạ Kiêu tràn ngập vẻ kinh ngạc.