Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1223: Chớp mắt trở mặt (2)




Hơn nữa Phong Lăng Bắc là người thân duy nhất còn tồn tại trên thế gian này sau khi phụ thân nàng ta qua đời.

"Sư tôn, ta sai rồi, ta sai rồi, tội gì ta cũng nhận, ta cũng không cần vị trí đảo chủ gì đó, chỉ cầu xin ngài cứu đệ đệ ta, cầu xin Bị đạp dưới đất, mười ngón tay của Phong Thiên Nguyệt cắm sâu vào bùn đất, tròng mắt đỏ rực chảy lệ máu, cơ 1?

ngài cứu đệ ấy thể run rẩy hèn mọn cầu xin Hứa Chư.

"Hừ, nữ nhân đại nghịch bất đạo, thủ đoạn độc ác như ngươi, đừng hòng dùng mấy lời lẽ này lừa gạt người khác, lần này ngươi không trở mình được đâu"

Sắc mặt Hứa Chư lạnh như băng, hoàn toàn bỏ mặc lời cầu xin của Phong Thiên Nguyệt, lòng bàn tay nắm lại, cách không chộp lấy Phong Thiên Nguyệt.

"Niệm tình sư đồ khi trước lão phu tha cho ngươi một mạng"

"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha"

Ông ta lạnh lùng ép sát Phong Thiên Nguyệt, có sức mạnh đang cuộn trào trong lòng bàn tay.

Một chưởng.

Rơi vào bụng Phong Thiên Nguyệt.

"AI?

Phong Thiên Nguyệt hét lên thê lương thảm thiết, một chưởng này không chỉ đánh nát đan điền của nàng ta còn làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của nàng ta, phun ra máu tươi xen lẫn mảnh vỡ của nội tạng.

Nàng ta không còn chống đỡ được nữa, tròng mắt nhìn chằm chằm phương hướng Phong Lăng Bắc rơi xuống biển cũng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng ngã dưới đất, tạm thời mất đi ý thức.

"Kéo xuống, nhốt vào động Khô Nhai, dùng đỉnh trấn hồn giam lj cầm.

Sắc mặt Hứa Chư lạnh như băng phất tay, có hai người kéo cơ thể tàn tạ của Phong Thiên Nguyệt xuống.

Trên mặt đất, kéo lê một vệt máu dài.

"Chậc chậc, thảm thật, nữ nhân này dám tranh đoạt vị trí đảo chủ với nhi tử ruột của người, gieo gió gặt bão!"

Bên cạnh, Bạch Cập mặt mày sưng húp bước ra, phát ra tiếng cười lạnh lẽo.

"Thương thế ra sao rồi?" Hứa Chư hỏi.

"Còn hơi đau."

Bạch Cập chạm vào mặt, bĩu môi hung ác nói: "Đáng tiếc chỉ có nữ nhân này thảm như vậy, đầu sỏ gây họa đánh ta lại chạy đi mất"

"Con đừng nghĩ chuyện báo thù hắn nữa, vẫn nên nghĩ xem ngày nào đó hắn trở lại, làm sao để vun vén chuyện này đi" Hứa Chư hừ lạnh nói.

"Với sự thông minh tài trí của cha nhất định đã có chuẩn bị từ lâu." Bạch Cập cười lạnh nói.

"Ừm" Hứa Chư gật đâu: "Quan hệ người đó và Phong Lăng Nguyệt cũng bình thường, hơn nữa không có tâm tư ở lại đảo Phong Nguyệt, cho nên tương lai khả năng cao sẽ không đến đảo Phong Nguyệt nữa. Đương nhiên cho dù hắn trở lại cũng sẽ có cách qua loa cho xong, cứ nói Phong Thiên Nguyệt chết rồi là được."

"Cha nói đúng."

Bạch Cập cười lạnh: "Nhưng mà cha à, họ Dịch kia không trở lại chẳng phải đảo Phong Nguyệt chúng ta sẽ không còn núi dựa sao?"

"Hừ, hắn có trở lại hay không cũng giống nhau, chúng ta chỉ cần mượn danh tiếng của hắn thôi" Hứa Chư nói.

"Cũng phải"

Bạch Cập gật đầu tán thành, nhớ đến chuyện gì đó lại hỏi: "Vậy những phần tử ngoan cố trung lập thì phải làm sao?"

"Toàn bộ thanh trừ hết." Hứa Chư lạnh lùng nói: "Vốn dĩ ta cũng không muốn đi đến bước này, giữ lại bọn hắn để con thượng vị chính đáng, nhưng không ngờ lại có một bất ngờ Dịch Phong kia, nếu đã như thế chỉ đành dùng thủ đoạn cứng rắn thôi"

"Cha nên làm như vậy từ sớm, còn giả vờ để con và Phong Thiên Nguyệt cạnh tranh công bằng làm gì, quả thật là lãng phí thời gian." Bạch Cập nói.

"Hừ, câm miệng đi, nếu thật sự dựa theo năng lực, Phong Thiên Nguyệt mạnh hơn con nhiều." Hứa Chư hừ lạnh nói.

Bạch Cập bĩu môi, không cho là đúng, vươn vai lười biếng nói:

"Ai bảo con là nhi tử ruột của cha, không nói nữa, không thể trút cơn giận với Dịch Phong con phải đòi lại từ chỗ Phong Thiên Nguyệt, tra tấn nàng ta đàng hoàng..."

Nói xong, Bạch Cập đi thẳng về phía động Khô Nhai.

Đảo Ám Ảnh.

Nhóm người Lâu Bản Vĩ, Nãi Tê, con rết, Cầu Tử đều tụ tập trên bãi cát.

Ngoài ra còn có Bạch Mị nhờ Lâu Bản Vĩ mà có cơ duyên lấy được hoàng kim cốt chí tôn.

Bạch Mị mặc đồ ngủ, đang cầm một chiếc nồi sắt rỉ sét nát bươm dùng sức đảo, trong nồi là hạt cát đang đảo qua đảo lại.

Mà bên cạnh "bếp lò", từng cái nồi cái chén vỡ nát đựng đủ loại "gia vị? có lá cây, có cành cây, có cánh hoa khô cùng với dây leo của quả dưa không biết từ đâu hái về.

Bạch Mị nghiêm túc nhặt hai chiếc lá ném vào trong nồ rồi lại đảo lên.

Cách đó không xa, Lâu Bản Vĩ đang khom lưng cắm mạ ngay ngắn trên bãi cát, lúc thì đứng thẳng người lại đấm lưng, khi lại tháo mũ rơm xuống quạt gió.

"Cày ruộng lúc ban trưa, từng giọt mồ hôi rơi xuống!"

Lâu Bản Vĩ ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Nên ăn trưa rồi."

Nói xong hắn ta đặt công cụ làm nông qua một bên, dạo một vòng lớn quanh bãi cát rồi đi về phía "nhà mình".

"Nương tử, nương tử, ta về rồi"

Hắn ta đặt mũ rơm qua một bên, đi vào "phòng bếp", thâm tình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bạch Mị từ phía sau.