Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1221: Niềm an ủi duy nhất




"Lão tử hỏi ngươi, ngươi đã động tay động chân ở chỗ nào?"

Dưới cơn tức giận Dịch Phong tát vào mặt Bạch Cập.

Bạch Cập lập tức bị đánh thành đầu heo, dưới sự sợ hãi cái chết, hắn ta nói hết sự thật, lớn tiếng hét: "Đại nhân, ta động tay động chân trong cửa sinh!"

"Cửa sinh?"

"Tên phế vật chết tiệt, ai bảo ngươi bố trí trong cửa sinh?"

"Lẽ nào ngươi không biết lối đi qua ải chân chính là cửa tử sao?"

"Tại sao ngươi không bố trí ở cửa tử?"

"Hả, ta hỏi ngươi, tại sao?"

"Nếu ngươi đặt bẫy ở cửa tử, ta có thể dễ dàng qua ải sao, hả, ta hỏi ngươi, ta sẽ dễ dang qua ải như vậy sao?"

Vừa quát Dịch Phong vừa tát vào mặt Bạch Cập, đổ hết toàn bộ lửa giận lên người Bạch Cập.

Bạch Cập chảy nước mắt đầm đìa.

Trong lòng oán thầm ta cũng không biết cửa tử mới là con đường chân chính thông đến truyền thừa mà.

Nếu ta sớm biết con đường thông đến cửa tử là con đường chân chính, nhất định cứ cách ba trượng ta sẽ bố trí một pháp trận, năm trượng đặt một cái bẫy, có thế nào cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay.

Bạt tai này đến bạt tai khác, người bên cạnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Cái này cũng thảm quá rồi.

Theo bọn hắn thấy lời nói của Dịch Phong cũng là muốn hủy diệt người ta.

Hơn nữa còn oán trách qua ải quá dễ dàng, cũng hơi ra vẻ rồi?

Có điều bất kể thế nào, cho dù không bàn đến thực lực của Dịch Phong, chỉ riêng việc Dịch Phong có thể kế thừa truyền thừa tử vong đã đủ khiến bọn hắn phải cung phụng.

Cho nên lời dễ nghe vẫn phải nói.

"Tiền bối có thể lấy được truyền thừa, thành tựu tương lai không giới hạn."

"Tương lai vô địch Thiên Vực"

"Đúng đúng đúng, vô địch Thiên Vực."

"Không chỉ như vậy, ta thấy là không có địch thủ ở Vân Tinh, không ai có thể tạo thành uy hiếp với tiền bối."

Mọi người dựng ngón cái, xôn xao tán thưởng.

Nhưng bọn hắn không biết, mấy câu này của bọn hắn không nghi ngờ gì là rắc muối vào vết thương của Dịch Phong.

Suýt nữa khiến Dịch Phong nôn máu.

Tiện tay ném Bạch Cập sống dở chết dở xuống đất, lúc này mới nhận lời mời của nhóm người Hứa Chư, tham gia tiệc chúc mừng.

Rất nhanh.

Đảo Phong Nguyệt tổ chức tiệc linh đình.

Đồng thời nhanh chóng lan truyền tin tức có người thành công kế thừa truyền thừa tử vong đi khắp Thiên Vực.

Bởi vì theo ước định đảo Phong Nguyệt không được lấy chút gì trong truyền thừa tử vong, đương nhiên bọn hắn cũng rất muốn lấy...

Nhưng người thành công phải trở thành khách khanh của đảo Phong Nguyệt, khi đảo Phong Nguyệt gặp nạn phải ra tay giúp đảo Phong Nguyệt.

Mà lợi ích khi truyền bá tin tức này chính là khiến người của cả Thiên Vực đều biết, đảo Phong Nguyệt có một cường giả kế thừa thành công truyền thừa tử vong làm chỗ dựa.

Tất cả các thế lực có suy nghĩ với đảo Phong Nguyệt, thậm chí muốn nuốt chửng đảo Phong Nguyệt đều phải suy nghĩ lại, liệu có năng lực có thể động đến đảo Phong Nguyệt được hay không.

Dù sao.

Truyền thừa tử vong nổi danh bên ngoài, người bình thường đều có thể đoán được sức mạnh của truyền thừa này không tầm thường.

Mà nhóm người Hứa Chư càng thông minh hơn, bọn hắn không hề vì tò mò đi hỏi Dịch Phong đã lấy được gì trong truyền thừa.

Bởi vì những thứ mãi mãi không biết càng khiến người ta kiêng kị, tất cả những người có suy nghĩ với đảo Phong Nguyệt đều cần phải suy đoán chỗ dựa này rốt cuộc có át chủ bài thế nào, không đoán được sẽ không dám mạo hiểm ra tay.

Mà một khi hỏi ra, cho dù truyền thừa có lợi hại đến mấy, cũng sẽ có giới hạn.

Cho dù bọn hắn giữ bí mật cũng sẽ có lời đồn lọt ra ngoài.

Cho nên với đảo Phong Nguyệt mà nói, tốt nhất là vĩnh viễn không có ai biết rốt cuộc Dịch Phong đã lấy được gì trong truyền thừa, mãi duy trì trạng thái thần bí vô tri thì bọn hắn mới được lợi lớn nhất.

Dịch Phong cảm thấy vô vị với bữa tiệc chúc mừng này.

Thậm chí theo hắn thấy hoàn toàn là đâm một nhát dao vào tim hắn.

"Khách khanh không khách khanh gì đó sao cũng được, ta chỉ có một yêu cầu." Ngồi ở vị trí trên đầu, Dịch Phong lạnh nhạt nói.

"Mời tiền bối nói."

Hứa Chư cúi đầu.

"Vị trí đảo chủ đời kế tiếp của các ngươi phải truyền cho nàng l)

ta.

Dịch Phong nhìn về phía Phong Thiên Nguyệt nói thẳng.

Phong Thiên Nguyệt thấy vậy, vội vàng cúi người, gương mặt lộ vẻ cảm kích.

"Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, đứa nhỏ Thiên Nguyệt này vốn đã là một trong những người kế thừa đảo chủ đời kế tiếp, hơn nữa tâm tính cẩn thận, thiên phú cực mạnh, ta vốn rất coi trọng nàng ta. Bây giờ tiền bối nói vậy, vị trí đảo chủ đảo Phong Nguyệt tương lai nhất định sẽ là của nàng ta, ta tin nàng ta càng tin tưởng ánh mắt của tiền bối, đảo Phong Nguyệt tương lai được nàng ta dẫn dắt nhất định sẽ bước về phía huy hoàng"

Hứa Chư không nói hai lời, thẳng thừng đồng ý yêu cầu của Dịch Phong.

"Rất tốt"

Dịch Phong gật đầu.