Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 122: Bất lực




“Chờ đã.” Dịch Phong hét lớn.

“Hả?”

Nữ tử dừng lại và quay đầu.

“Trên cơ thể nàng còn vết thương, có muốn dùng một ít thảo dược không?” Dịch Phong nói: “Ta vẫn còn một ít thảo dược ở đây”

“Ý tốt, nhưng…” Nữ tử rất biết ơn, nhưng vẫn thẳng thừng từ chối: “Những thứ phàm tục của ngươi không có tác dụng với ta”

Sau đó, thân hình nữ tử vụt biến mất giữa rừng cây

Sau khi nữ nhân đó rời đi, Dịch Phong còn ở đó cũng thấy đau khổ, nhưng nghĩ kỹ lại thì ngọn núi cũng không đáng sợ đến như vậy. Dù sao mấy ngày nay hắn xuống dưới cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Lúc trước có một con sói tấn công hắn, tốt xấu gì Dịch Phong cũng luyện mấy lần rồi, hắn tiện tay dùng cái xẻng đánh chết là được.

Hơn nữa hắn vẫn phải tìm thảo dược cho Chung Thanh.

Không tìm được thảo dược, tuy nói với lần trị liệu trước đó thì Chung Thanh sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng mà vẫn sẽ để lại nhiều di chứng, ở tuổi này, hắn không muốn đồ đệ của mình có mầm bệnh gì.

Loáng một cái.

Đã ba ngày đã trôi qua.

Trong rừng, khuôn mặt nữ tử cầm kiếm trầm xuống, khóe miệng có vết máu đọng lại.

Vừa rồi, nàng đánh trận một mất một còn với hai Yêu Vương, đương nhiên điều đó cũng không nghiêm trọng lắm. Nghiêm trọng nhất là ngọn núi này bị yêu thú phong tỏa rồi, căn bản không thể ra ngoài được.

Vừa lê lết thân thể mệt mỏi vừa nghĩ cách chạy trốn, đồng thời trong đầu nàng luôn nghĩ tới người phàm ba ngày trước.

Không thể không nở một nụ cười gượng gạo.

Nàng, một Võ Vương uy nghiêm còn không thể trốn thoát, huống chi là người phàm kia.

Yêu thú trong núi đông nghìn nghịt, e rằng một đêm hắn cũng không sống được. Dù sao cũng chỉ là một người phàm, cho dù gặp phải tiểu yêu thì đều sẽ không thoát được.

Mà bây giờ cả dãy núi này, ngoài cao thủ bí ẩn không biết tung tích kia ra, có lẽ rằng nàng là người duy nhất còn sống.

Dù cảm thấy tiếc nuối nhưng chỉ là tình cờ gặp nhau.

Đối với chuyện này, nàng cũng không làm gì được.

Chỉ đáng tiếc!

“Hả?”

Lúc này, nàng nghe thấy dường như phía trước có tiếng động, một bóng người kỳ lạ bỗng vụt qua, nàng lập tức trợn tròn mắt không thể tin được.

Là một người áo đen…

Bóng lưng quen thuộc mang theo chiếc giỏ nhỏ bằng tre…

Đây không phải là tên phàm nhân kia thì còn là ai nữa?

Hình như.

Còn đang ngâm nga một bài hát?

Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử thể hiện rõ sự nghi ngờ.

Sau ba ngày, nàng đã thận trọng từng bước nhưng vẫn gặp phải khá nhiều yêu thú, càng có vài lần rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cuối cùng dựa vào sức mạnh và một chút may mắn của mình nàng mới sống sót được.

Tuy nhiên, tên phàm nhân kia vẫn bình an vô sự, ngay cả chiếc áo choàng xanh kia cũng không nhiễm lấy một vết bẩn.

Yêu thú trong ngọn núi này không dám ra tay hay nó bị mù rồi?

Hay là vận khí của phàm nhân này quá tốt?

Còn nàng, vận khí thật sự rất tệ?

Nàng nghĩ như thế nào cũng không thể đoán ra tại sao Dịch Phong có thể vượt qua và bình an vô sự. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, không chỉ phàm nhân, e rằng ngay cả cao thủ Võ Linh trên núi thì bây giờ cũng đã chết hết rồi.

Với nghi ngờ lớn trong lòng, nàng quay người đuổi theo Dịch Phong.

“Là nàng à?”

Dịch Phong cười ngạc nhiên khi thấy nàng đến.

Nữ tử không nói gì, đôi mắt linh hoạt đánh giá Dịch Phong từ trên xuống dưới.

Nhìn rồi còn ngạc nhiên hơn.

Dịch Phong vậy mà thậm chí không có một chút dấu vết gì, thảm hại cũng không có?

Sau một hồi lâu, nàng hít một hơi thật sâu và nói với vẻ mặt phức tạp: “Thật không ngờ, một người phàm như ngươi vẫn còn sống.”

“Nàng đang nói cái gì vậy?”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Dịch Phong trầm lại, đây không phải là đang nguyền rủa hắn chết hay sao?

“Xin lỗi, ta không có ý gì khác, chỉ là bất ngờ thôi.” Nữ tử vội vàng giải thích, nhưng vẻ không tin vẫn còn trên mặt nàng.

“Được rồi!”

Dịch Phong hờ hững gật đầu

Hai người nói chuyện thêm một chút, nữ tử chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, nàng nói một cách phức tạp: “Hi vọng ngươi sẽ gặp may mắn trong tương lai!”

Dịch Phong không thể không mỉm cười bất lực.

Nữ tử này nhạy cảm thật đấy, ngọn núi này đâu có nguy hiểm như nàng ta nói? Sau bao nhiên ngày qua, hắn không hề có một vết thương nào.

Nhưng nữ tử này thật là một người tốt, khi hắn hỏi đường thì nàng cho người đưa hắn xuống núi, vì vậy hắn lấy một gói nhỏ ra và nói: “Ta có một ít thảo dược đuổi côn trùng, ta tự làm bằng các loại thảo dược, nàng có muốn mang theo không?”

Nữ tử liếc nhìn gói thảo dược và cau mày: “Ta nghĩ ngươi cần nó hơn ta đấy?”

“Chắc nàng cần nó hơn.” Dịch Phong cười nói: “Suy cho cùng thứ này có cũng được mà không có cũng được.”

Dịch Phong nói không sai.

Trong suy nghĩ của hắn, mặc dù nàng ta là một võ tu nhưng hẳn là nàng ấy vẫn sẽ ghét rắn, côn trùng và kiến, so với một nam nhân thì hắn miễn nhiễm với những thứ đó hơn nhiều.

“Ta cần hơn ư?”

Nữ tử cảm thấy hơi buồn cười.

Thành thật mà nói, những vật phàm phẩm này đã không có tác dụng với nàng từ lâu.

Tuy nhiên nhìn vẻ mặt tươi cười của Dịch Phong, nàng đã nhận lấy gói thảo dược và đeo nó lên thắt lưng.

Tuy rằng hắn may mắn, nhưng loại may mắn này có lẽ không phải lúc nào cũng duy trì được!

Khả năng cao cũng là một người sắp chết.

Coi như là lời an ủi cuối cùng cho hắn đi!