Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1219: Sống không còn gì luyến tiếc (2)




Con mẹ nó chứ chẳng phải là hại người sao.

Vậy hắn làm sao chết được đây?

"Ông già, ông đừng chết, ông tỉnh lại đi!"

Dịch Phong sốt ruột lao đến chỗ bộ xương, hai tay nắm chặt, lắc lư cơ thể của ông ta.

Nhưng đầu lâu cũng suýt bị rớt xuống mà giọng nói của ông lão kia cũng không còn truyền ra nữa, như thể trước giờ chưa từng xuất hiện.

Dịch Phong vùng vẫy rất lâu đã tuyệt vọng rồi.

Ngây ngốc ngồi ở góc tường.

Đôi mắt trống rỗng, sống không còn gì luyến tiếc.

Chuyến đi này hắn chỉ muốn đến tìm chết.

Nhưng chết lại không chết được, ngược lại còn kiếm ra bộ áo giáp dũng giả.

Tương lai phải làm thế nào đây.

"Một tháng rồi"

"Phong Thiên Nguyệt, từ bỏ đi"

Bên cạnh tế đàn, nhóm người của Phong Nguyệt tông từ sau khi Dịch Phong tiến vào truyền thừa, từ đầu đến cuối đều ngồi xếp bằng ở bên ngoài.

Thời hạn một tháng đã đến, Bạch Cập mở mắt, gương mặt tràn ngập ý cười lạnh lẽo.

Phong Thiên Nguyệt trầm mặt, ngậm miệng không nói.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ khó coi trên gương mặt xinh đẹp kia.

Trong lòng nàng ta cũng hiểu rõ, một tháng không có động tĩnh gì, khả năng lớn là đã thất bại.

"Hừ, bây giờ chẳng qua chỉ mới qua một tháng mà thôi, Bạch Cập ngươi đừng vui mừng quá sớm" Phong Thiên Nguyệt trầm mặc không nói, Phong Lăng Bắc bên cạnh lại không nhịn được, đứng lên đáp trả.

"Câm miệng."

Ánh mắt Bạch Cập lạnh lùng nhìn Phong Lăng Bắc, uy áp mạnh mẽ đồng thời giáng xuống: "Nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng, câm miệng cho ta."

"Ngươi...

Phong Lăng Bắc tức đến nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói:

"Vậy cứ xem thử ai sẽ cười đến cuối cùng"

"Ha ha ha, còn ai cười đến cuối cùng nữa đấy, lẽ nào ngươi không biết bây giờ đã là cuối cùng rồi sao?" Bạch Cập cười lạnh nói.

"Đủ rồi"

Thấy Phong Lăng Bắc còn muốn nói chuyện, Phong Thiên Nguyệt kịp thời ngăn hắn ta lại.

"Học tỷ tỷ của ngươi nhiều vào, đừng có xúc động như thế, ngươi xem tỷ tỷ của ngươi chịu thua nổi kia kìa, rồi nhìn lại mình xem là cái thá gì, không ngừng kêu gào chẳng qua chỉ thêm trò cười thôi" Bạch Cập châm chọc không chút nể nang.

Cũng mặc kệ ánh mắt oán hận nghiến răng nghiến lợi của Phong Lăng Bắc, dời ánh mắt nhìn về phía Phong Thiên Nguyệt.

"Thế nào, Phong Thiên Nguyệt, nên thực hiện lời hứa rồi nhỉ?"

Gương mặt hắn ta tràn ngập hưng phấn hỏi.

Nghe vậy.

Sắc mặt Phong Thiên Nguyệt trắng bệch như tờ giấy.

Cắn chặt môi, nội tâm tràn ngập không cam lòng.

Lấy được vị trí đảo chủ đời kế tiếp là di nguyện duy nhất trước khi chết của phụ thân nàng ta, chẳng lẽ thật sự không còn chút cơ hội nào sao?

"Thế nào, Phong Thiên Nguyệt, ngươi muốn hủy ước à?"

Thấy Phong Thiên Nguyệt rất lâu không lên tiếng, Bạch Cập ép hỏi: "Ngươi phải hiểu rõ, khi trước là tự ngươi nói câu đó, không có ai ép ngươi, hơn nữa ngươi còn nói trước mặt rất nhiều cao tầng và sư tôn của Phong Nguyệt tông"

Bạch Cập ép buộc khiến Phong Thiên Nguyệt càng cắn chặt hơn.

Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, không cam tâm thì không cam tâm, lời đã nói như bát nước đổ đi, sao có thể thu lại được.

Nàng ta hít sâu một hơi, vừa muốn lên tiếng từ bỏ tranh đoạt vị trí đảo chủ đời kế tiếp.

Nhưng còn chưa nói ra, tế đàn yên ắng một tháng đột nhiên có động tĩnh.

Bỗng dưng tỏa ra ánh sáng vàng kim, dâng lên từng đợt sóng kì dị.

Cảm giác được động tĩnh, Phong Thiên Nguyệt đột ngột quay đầu.

Cùng lúc này những người khác ở hiện trường cũng lần lượt mở mắt, vội vàng đứng dậy, gương mặt lộ vẻ khó tin, đồng loạt dời ánh mắt nhìn qua.

Còn về Bạch Cập, gương mặt đắc ý kia lập tức trở nên ngơ ngác, tràn ngập vẻ khó tin.

"Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào"

Miệng hắn ta vội vàng lẩm bẩm, mắt trợn to như bò nhìn chằm chằm tế đàn không nhúc nhích.

Làn sóng của tế đàn càng lúc càng lớn, ánh sáng màu vàng kim nở rộ càng thêm xán lạn, hệt như một đóa hoa sen màu vàng kim.

Khi ánh mắt của mọi người đã hơi thích ứng với ánh sáng chiếu rọi, phát hiện trong ánh sáng màu vàng kim kia có một bóng người mơ hồ hiện ra.

Nhìn thấy bóng người kia, những người ở hiện trường hít sâu một hơi, sắc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Mà Phong Thiên Nguyệt phải dùng tay che miệng.

Nhất là sau khi bị Bạch Cập ép bức lại nhìn thấy cảnh này, nàng ta lập tức không thể khống chế cảm xúc chảy nước mắt.

Đồng thời sự xuất hiện của bóng người kia cũng đã đập tan chút may mắn cuối cùng của Bạch Cập.

Đã hoàn toàn đập nát cọng rơm cuối cùng của hắn ta, hắn ta loạng choạng lùi về sau vài bước, cả người trở nên cực kì uể oải.

Người trong tế đàn không phải ai khác, chính là Dịch Phong.

Khi ánh sáng tan đi, tế đàn trở lại vẻ tĩnh lặng, Dịch Phong chậm rãi bước ra khỏi tế đàn.

Hai tỷ đệ Phong Lăng Bắc và Phong Thiên Nguyệt lập tức bước lên nghênh đón.

Mà nhóm người đảo Phong Nguyệt vốn không tiếp xúc nhiều với Dịch Phong cũng theo sát phía sau bước lên đón tiếp.