Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1217: trái tim của người dũng cảm (2)




Hắn qua ải rồi...

Bởi vì hắn lại đến một hoàn cảnh mới.

Bia đá bên cạnh nói cho hắn biết, hắn đã thông qua ải dục vọng.

"Mẹ nó!"

Dịch Phong khóc không ra nước mắt.

Mẹ nó chứ.

Hắn vốn tưởng người vượt ải ở tầng hai, còn hắn ở tầng ba.

Nhưng không ngờ người vượt ải ở tầng bốn lại mang đến cho hắn bất ngờ như thế.

Hắn dường như nghe thấy người vượt ải đang châm chọc nói với hắn: Ài, ải dục vọng chính là đơn giản như thế đấy, từ chối dục vọng là qua, là chơi thôi.

"Ài, thông minh ngược lại bị thông minh hại!"

Vẻ mặt Dịch Phong ảo não.

Bản thân rốt cuộc đã giẫm phải vận phân chó gì.

Bốn con đường chọn một cũng để hắn chọn trúng, xác suất hai mươi lăm phần trăm, đúng thật là.

"Dịch Phong à Dịch Phong, từ nhỏ ngươi đã là người nối nghiệp của Trung Hoa, đội viên thiếu niên tiên phong khăn quàng đỏ ưu tú, không vứt đi không bỏ cuộc luôn là phương châm của ngươi, không thể vì chút trắc trở nho nhỏ mà từ bỏ được."

Dịch Phong tự cổ vũ bản thân, hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng bực bội, lần nữa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Hắn đến một nơi giăng đầy sương mù xung quanh, sương trắng lượn lờ hệt như tiên cảnh.

Mà phía trước là thiên hà vắt ngang.

Cả thiên hà bình lặng yên ả lại mơ hồ cho người ta cảm giác sát khí khắp nơi, được sương mù quấn quanh lại tựa như suối nước nóng khổng lồ đang bốc lên hơi nóng nhàn nhạt.

Mà trước mắt Dịch Phong.

Lại có mười sáu cây cầu.

Giống như trước, mỗi cây cầu đều có một bia đá, trên bia đá giới thiệu nơi mà mỗi cây cầu đó dẫn đến.

Dịch Phong xụ mặt đứng đầu cầu.

Sắc mặt cực kì nghiêm túc.

Hắn đã vượt qua hai cửa ải.

Lần này nếu lại xảy ra sai lầm nữa, hắn thật sự sẽ trở thành người truyền thừa đầu tiên của truyền thừa tử vong từ xưa đến nay.

Mà khi Dịch Phong đứng ở đầu cầu, trên vòm trời thể linh hồn từng xuất hiện lại hiện ra, từ trên cao nhìn xuống quan sát Dịch Phong.

"Sở hữu trái tim của người dũng cảm lại có thể từ chối mê hoặc của tiền tài, mỹ sắc, thực lực để đi được đến đây, thật sự là một nhân tài không tệ"

"Nhưng muốn qua ải này sẽ không đơn giản như trước!"

Ông ta nhìn Dịch Phong đầy hứng thú.

Cửa ải này.

Ông ta không hề xem trọng Dịch Phong.

Bởi vì muốn thông qua quy tắc của cửa ải này thật sự rất khó.

Trên thực tế.

Truyền thừa tử vong đã mở ra lâu như vậy, có vô số cao thủ đi vào để tiếp nhận truyền thừa, càng không thiếu cao thủ thiên tài cùng với người đứng đâu một phương.

Dưới sự tích lũy của số lượng, người đi được đến ải này, thực ra không chỉ có một mình Dịch Phong.

Nhưng tất cả mọi người đều ngã xuống ngay tại cửa ải này.

Bấy giờ Dịch Phong nhắm mắt suy tư mở mắt ra ngay tại lúc này.

Nếu hắn đoán không sai, trong mười sáu cây cầu này sẽ có một cây cầu có thể qua ải.

Mà mười lăm cây cầu còn lại hẳn đều là con đường chết.

Dù sao một truyền thừa cổ xưa như vậy lại được xưng là tử vong, có quy tắc như thế cũng chẳng có gì lạ. Hơn nữa truyền thừa chỉ có một.

Để không bị ảnh hưởng bởi người tạo ra cửa ải, cũng sợ bản thần thông minh ngược lại bị thông minh hại, cho nên lúc này Dịch Phong định tùy tiện chọn một cây cầu để đi.

Không đọc bia đá đáng chết kia cũng mặc kệ rốt cuộc nó sẽ thông đến nơi nào.

Dù sao cứ chọn đại, chọn cây cầu nào thì lên cây cầu đó.

Hắn không tin mười sáu chọn mười lăm, trong tình huống chọn bừa hắn còn có thể chọn trúng con đường sống duy nhất?

Hắn trực tiếp giơ ngón tay lên, miệng lẩm bẩm.

"Chọn, chọn, chọn, chọn mắt bò, bò hoa mắt, một quả cà tím hai quả dưa lớn, có tiền rồi, mua để ăn, không có tiền, hái nó đi, à không... chính là nó."

Dịch Phong chọn bừa một cây cầu, không màng tất cả, đi thẳng về trước.

Cảnh tượng này.

Khiến thể linh hồn trên trời khiếp sợ.

Ông ta trợn to mắt, toàn thân kích động run rẩy.

"Trái tim của người dũng cảm, kẻ này sở hữu trái tim của người dũng cảm chân chính!"

Cửa ải này thực ra mỗi cây cầu đều là đường chết.

Chỉ khi người vượt ải có trái tim dũng cảm, mặc kệ trước mắt có bao nhiêu con đường, có bao nhiêu lựa chọn, con đường đó dẫn đến đâu, lựa chọn cái gì, tất cả đều tùy tâm hành động, dũng cảm tiến thẳng về trước mới có thể tìm đường sống trong tuyệt cảnh, hóa nguy thành an.

Cho nên nói ra thì mười sáu cây cầu kia toàn bộ đều là đường chết, nhưng đồng thời toàn bộ cũng là đường sống.

Vốn thể linh hồn không ôm quá nhiều hi vọng về việc Dịch Phong có thể vượt qua được ải này, dù sao trong mấy năm nay, tu sĩ đến được cửa ải này đồng thời khiến ông ta cảm thấy có hi vọng cũng không chỉ có một hai người, nhưng bọn hắn đều dừng bước tại đây.

Nhưng không ngờ hôm nay lại xuất hiện một người thành công.

Đồng thời còn vượt qua ngay lập tức.