Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1215: Tử môn.




Thời gian qua đi.

Bên trong thông đạo Tử Môn, Dịch Phong không biết mình đã đi bao xa rồi, chỉ biết đã ăn được mười bữa cơm giữa đường.

Cũng đoán được bên trong có nguy hiểm, nhưng đi mãi không thấy.

"Mẹ nó, chuyện là sao, có đúng vào Tử Môn không đây"

Dịch Phong đã sớm đi đến mệt bở hơi tai, nguy hiểm chờ mãi không thấy, bắt đầu chửi rủa trong miệng.

"Còn nữa, Bạch Cập động tay động chân đâu?"

Dịch Phong mặt mày phiền muộn.

Nhưng hắn cũng không biết rằng, coi như Bạch Cập muốn động tay động chân, thì cũng tuyệt đối không dám vào Tử Môn, cho nên toàn bộ cạm bẫy và nguy hiểm hắn đều thiết lập trong Sinh Môn rồi.

Dù sao, ai có thể nghĩ đến chuyện Dịch Phong sẽ đi vào Tử Môn chứ?

Bản thân thiếp lập cạm bẫy mà không có một chút công dụng gì, cũng không biết biểu tình Bạch Cập sẽ thế nào.

Rốt cuộc.

Cuối hành lang.

Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Vừa đến gần, một cỗ nhiệt xông vào mũi, nhiệt độ không gian nhanh chóng tăng lên.

Thời điểm Dịch Phong cuối cùng cũng ra khỏi thông đạo, một mảnh thế giới hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn.

Thế giới này là một mảnh nham thạch nóng chảy, phía dưới đều là dung nham cuồn cuộn, không khác gì đại dương, nhấc lên từng cơn sóng nhiệt.

Mà trên dung nham, có hai dây xích nối với nhau, một cây cầu lung lay sắp đổ.

Lần này chỉ có một con đường.

Dịch Phong bước thẳng lên cây cầu gỗ không chút suy nghĩ.

Tin tức Phong Lăng Bắc nói hắn cũng không cần, dù sao tin tức của Phong Lăng Bắc chỉ có vài thứ sau khi vào Sinh Môn, liên quan đến Tử Môn hắn đều không biết một chút gì.

Có điều vậy là đủ rồi.

Vì xem ra nơi trước mắt này rất nguy hiểm, có lẽ cách cái chết không xa rồi.

Dịch Phong đi dọc theo cây cầu, mới đi được chốc lát đã phát hiện trên cầu không ít xương trắng.

Dịch Phong ngồi xuống điều tra.

Từ ấn ký binh khí của bọn hắn nhìn ra được, đều là đệ tử Phong Nguyệt Đảo.

Có lẽ đây chính là đám đệ tử bị phái vào Tử Môn điều tra mà Phong Lăng Bắc nói.

Mà ngoại trừ những thi thể của đám đệ tử này ra, còn có vài ba thi thể không phải người của Phong Nguyệt Đảo, hẳn là tu giả trước đi vào tiếp nhận truyền thừa, có thể muốn không theo thói thường, mới đi vào Tử Môn.

"Nhiều thi thể như vậy, có lẽ bên kia cầu rất nguy hiểm đây."

Dịch Phong to gan đi dọc theo cây cầu, chờ đợi cái chết ập đến bất ngờ.

Lần này đi hết một ngày.

Mà trong thời gian một ngày này, hắn nhìn thấy trên cầu có rất nhiều xương trắng.

"Nơi này cũng nhiều người chết thật!"

Dịch Phong không khỏi cảm khái.

Nhưng bỗng nhiên, hắn lại phát hiện cỗ thi thể phía trước.

"Cỗ thi thể này?"

Con ngươi Dịch Phong trừng lớn.

Vì hắn nhớ đến một ngày trước, hắn đã đi qua nơi này, thậm chí còn kiểm tra cỗ thi thể này.

Quả nhiên, phát hiện dấu tích hắn đã kiểm tra.

"Quỷ đả tường?"

"Vòng lặp?"

Dịch Phong vuốt vuốt lỗ mũi.

Ngược lại trong lòng không hề sợ, nhưng nghi ngờ là, đã đi một vòng thế này rồi, sao lại không đụng phải nguy hiểm?

Nghĩ đến nên thử lại lần nữa, thế là lại đi mất một ngày.

Một ngày sau, Dịch Phong lại về chỗ cũ.

"Mẹ nó"

"Chỉ có vòng lặp, không gặp nguy hiểm, cái gì thế này."

Dịch Phong cau mày.

Hắn cũng không muốn đi thêm một vòng, cái gì nguy hiểm cũng không có, lại quay về chỗ cũ.

"Nhưng Dịch Phong chợt phát hiện, những thi thể này đều có chung một đặc điểm.

Đó là dường như không muốn bị rơi vào dung nham.

Thậm chí có người còn buộc mình với xích sắt, hơn nữa nhìn bộ dáng như là khoá lại trước khi chết.

"Đều có chết cũng không muốn bị rơi xuống dung nham, vậy trong dung nham này..."

"Có thể có thứ khiến bọn hắn sợ hãi?"

Đôi mắt Dịch Phong sáng lên.

Quả nhiên.

Từng trận sóng lớn nhấc lên trong dung nham, mơ hồ có thể nhìn thấy có quái vật khổng lồ bơi qua, đôi khi thăm dò, mở ra miệng lớn trút nước, toả ra khí tức kinh khủng.

Dịch Phong hiểu rồi.

Đối với tu giả mà nói, có lẽ cái chết không đáng sợ, nhưng sợ nhất chính là sau khi chết còn thành thức ăn cho quái thú, không thể toàn thây.

Nhưng Dịch Phong lại hưng phấn lên.

Lúc trước hắn không phải chưa nghĩ đến chuyện nhảy xuống dòng dung nham này, nhưng mà hắn không thể xác định được dung nham có đủ chơi chết hắn không.

Đừng nói nhảy vào không chết quách đi, còn bị hun nóng đến khó chịu.

Nhưng bây giờ nhìn quái thú trong dung nham, tình hình không còn giống trước nữa rồi!

Mặc dù sẽ trở thành đống phân.

Nhưng có thể lấy chuyện làm phân ra để đổi lấy thành tựu bất tử bất diệt, cái kia giá trị hơn!

Dịch Phong làm việc nghĩa không chùn bước nhảy xuống.

Phù phù một tiếng.

Chui thẳng vào trong dung nham.

Khoảnh khắc khi Dịch Phong nhảy vào nham thạch nóng chảy.

Một thể linh hồn xuất hiện bên trên nham thạch nóng chảy.

"Người đời ngu ngốc, rõ ràng là truyền thừa đơn giản như vậy, đến nay lại chẳng có ai lấy được"