Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1191: Lấy đá đập chân mình. (2)




Nói xong, ánh mắt nàng không biết vô tình hay cố ý lại tiếp tục nhìn Dịch Phong.

Quả nhiên.

Tâm tư của nàng hoàn toàn đặt trên người Dịch Phong.

Cố Đỗ Vân đã tính toán hết, sắt mặt bỗng tụt xuống, cơ mặt cũng nhảy lên không ngừng.

Sao, sao lại thế này?

Không phải nên tiếp tục giữ mình ở lại sao?

Sao lại để cho mình đi luôn vậy?

Nhất thời, Cố Đỗ Vân đâm lao phải theo lao.

Trong lòng của hắn muốn đi sao, tất nhiên không thể nào, thật vất vả mới có cơ hội này, có thể chờ lâu bao nhiêu hắn liền chờ bấy nhiêu.

Nhưng Mị tiên tử đã nói như vậy, làm cho hắn đi cũng không được, không đi cũng không phải, nhất thời đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào.

"Ủa, Cố công tử không phải ngươ có chuyện gì sao, còn đứng ở đây làm gì?

Nữ tử thấy Cố Đỗ Vân còn đứng nguyên tại chỗ, giương mắt lên nhẹ giọng hỏi.

L. c Miệng Cố Đỗ Vân kéo ra, vẻ mặt lúng túng nói: "Vừa rồi mới suy nghĩ cẩn thận, ta cứ đi thế này, chẳng phải là làm Mị tiên tử mất hứng sao, cho nên cho nên..."

"Cố công tử nghĩ nhiều rồi, chỉ là giải trí một chút thôi mà, đừng nói mất hứng hay không mất hứng, ngươi đi ta lại gọi một người khác đến thôi." Nữ tử từ tốn nói.

Sắc mặt Cố Đỗ Vân càng thêm lúng túng.

Ý nói hắn là người có hay không cũng được hả...

"Lại gọi người khác thì phiền Mị tiên tử quá, ta, ta vẫn nên ở lại bồi chư vị vậy." Cố Đỗ Vân xấu hổ nói.

"Nhưng Cố công tử vừa rồi không phải nói đã đáp ứng bằng hữu sao, làm nam tử hán đại trượng phu phải nhất ngôn cửu đỉnh nói lời giữ lời sao?" Ánh mắt Mị tiên tử ung dung nhìn về phía hắn, nghiền ngẫm hỏi.

"À, thỉnh thoảng... Thỉnh thoảng thất tín một lần cũng không sao hết:

Cố Đỗ Vân lắp bắp nói, giờ không đoái hoài gì đến công lược nửa, chỉ cần làm sao để tiếp tục lưu lại, nói xong cũng mặc kệ trực tiếp ngồi xuống.

Từ sau chuyện đó, rốt cục Cố Đỗ Vâm cũng nhận rõ định vị của mình, bao gồm cả Phong Vô Tung bên cạnh cũng thế.

Bọn hắn không là cái gì hết.

Chỉ tùy tiện đến cho đủ nhân số thôi.

Mà Dịch Phong người ra cũng không phải làm gì để Mị tiên tử hứng thú vơi hắn, mà chính bản thân hắn mới làm Mị tiên tử cảm thấy hứng thú thôi.

Sau một đoạn nhạc đệm nhỏ.

Rốt cuộc bốn người cũng bắt đầu đánh mạt chược.

Cũng không biết vì cái gì, hai người bọn họ bình thường tu luyện rất lợi hại, cái trò mạt chược này dễ ăn muốn chết, bao gồm cả thuyền trưởng tuyến thuyền số tám này.

Bàn mạt chược hoàn toàn trở thành nơi Dịch Phong tự biên tự diễn.

Kỳ thật cũng không phải do đám người tu luyện này ngu xuẩn, có điểu mạt chược đối với đại bộ phận người tu luyện mà nói, chỉ là một hạng mục giải trí, thắng thua một chút Tiên tỉnh căn bản không quan trọng, cho nên lúc chơi mạt chược, cũng chỉ đơn giản để giải trí, sẽ không tốn nhiều tâm tư đi nghiên cứu phải đánh thế nào.

Ai như Dịch Phong chơi cái này để kiếm tiền đâu...

Nhưng khiến Dịch Phong không ngờ được là, kỹ thuật hắn chơi mạt chược cũng làm nữ tử kinh ngạc không thôi.

Nhất là khi Dịch Phong sở bài, không cần nhìn, chỉ cần ngón tay cái xoa một cái chà một cái liền biết bài gì, càng làm cho nàng kinh động như gặp thiên nhân.

"Mạt chược này đều được làm từ vật liệu đặc thù, cho nên không thể xuất hiện hành vi gian lận được."

"Mà kỹ thuật này của hắn, chỉ mới thấy qua trên người Đại tổng quản lúc Linh Lung Các mở niên hội thôi..."

"Đại tổng quản rất thích đánh bài, nhưng lại thường xuyên lải nhải người bên cạnh quá cùi bắp, nếu đưa tiểu tử này cho Đại tổng quản, nói không chừng Đại tổng quản sẽ rất thích"

Thời điểm nữ tử nghĩ như vậy, trong lòng càng hiếu kỳ với Dịch Phong hơn.

Giờ đối với nàng mà nói, Dịch Phong có chơi hay thế nào cũng không quan trọng nữa.

"Không biết Dịch công tử là người thế nào?"

Tâm tư nữ tử không đặt trên bàn mạt chược này, mà bày ra một tư thái vũ mị, mị nhãn rưng rưng Dịch Phong.

"Thật có lỗi, không thể trả lời."

Dịch Phong hết sức chuyên chú đánh bài, trực tiếp cự tuyệt, dù sao hắn cũng là người Cửu Giới, nói ra cũng sợ gây phiền phức gì đó.

Nữ Tử cười cười.

Vì tư thái này của Dịch Phong, càng thêm khơi dậy ham muốn chinh phục của nàng.

Mạt chược tiếp tục đánh.

Nhưng không biết khi nào, một bàn chân ngọc mềm nhũn duỗi đến, nhẹ nhàng vung lên trường bào của Dịch Phong, chân ngọc mềm mại nhẹ nhàng trêu chọc gót chân Dịch Phong.

Nhưng Dịch Phong lại không hề bị lay động.

Nữ tử ngoài mặt thì bất động thanh sắc, nhưng bàn chân ngọc nhẹ giơ lên, thuận theo gót chân của Dịch Phong đi lên, chậm rãi lần đến bắp chân...

Dịch Phong thả đòn! !!

Rốt cuộc, ánh mắt Dịch Phong cũng nhìn về phía nữ tử.

Phát giác được ánh mắt của Dịch Phong, đôi môi nữ tử khẽ nhếch, trong không khí tràn ngập hơi thở mập mờ, đôi mắt mị hoặc lóe lên lóe xuống nhìn Dịch Phong, chờ mong sẽ nói gì đó.