Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1177: Mũi dính đây tro. (2)




Cần cứ nhấc lên rồi lại nhấc xuống...

Thậm chí có khi câu được một lần hai ba con cá.

Trong trọng là ngày nào Dịch Phong cũng câu được như vậy...

Không những thế.

Trừ lúc câu cá, Dịch Phong còn dựng một lều vải thô sơ, bên ngoài lều đầy đủ nồi đun nước, nồi sắc, vỉ nướng gì có hết.

Còn khi câu cá, nhỏ thì hắn phóng sinh, lớn thì giữ lấy ăn cho phong phú đủ vị.

Có canh cá, có trứng cá, có cá chiên cá khô, còn có cá nướng...

Muốn bao nhiêu phong phú có bấy nhiêu phong phú.

Cả hai tạo ra sự chênh lệch rõ ràng.

Nhưng từ hôm lão giả truyền âm cho nàng, nàng không dám khinh thường Dịch Phong trong lòng nữa, chỉ tập trung tnh thần tìm hiểu xem rốt cuộc Dịch Phong câu được loại cá gì.

Dù sao lão giả kia nói vậy, không có lửa sao có khói.

Mà Dịch Phong lúc này lại huỷ lều vải thô sơ đi, cũng cất dụng cụ nấu ăn vào, cần câu cũng cất luôn.

Cuối cùng cũng đến thời gian nửa tháng hắn với Phiêu Miểu Hồng ước định, câu cá hắn cũng thử rồi, giờ là lúc hội hợp với nàng.

Thế là Dịch Phong liền nhấc sọt cá lên, đứng dậy rời đi.

Muốn rời đi phải đi ngang qua Phong Thiên Nguyệt bên cạnh.

Thấy Dịch Phong đi tới, Phong Thiên Nguyệt vội vã nhắm hai mắt lại, bày ra bộ mặt không gợn sóng, tựa như một đoá hoa Bạch Liên cao quý, không ai với tới được.

Hiển nhiên vì nàng không biết để Dịch Phong biết nàng chú ý hắn.

Nhưng nàng không biết được, khi Dịch Phong đi đến sau nàng lền dừng lại một chút, tay đút vào trong sọt.

Cô nương này tới sớm như vậy.

Hai người ngồi cách nhau không xa, coi như Dịch Phong không quan tâm nhưng cũng có nhìn qua vài lần.

Dù sao hắn cũng đã tới đây nửa tháng, nhưng không thấy cô nương này câu cá lên, đúng là còn thảm hơn lão giả kia nữa.

Cho nên điều này khiến Dịch Phong có hơi ngượng ngùng.

Cái đều về hết tay mình, người bên cạnh một cọng lông cũng không có, ai mà dễ chịu cho được.

Cho nên khi Dịch Phong chuẩn bị rời đi ngang qua cô nương này, tính cho nàng hai con cá, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt như tảng băng của nàng, bộ dáng người lạ chớ gần, Dịch Phong bỏ ý định này luôn.

Đừng hảo tâm rồi mũi dính đầy tro.

Cứ vậy, Dịch Phong xách sọt cá đi xa.

Tiểu nha đầu sau lưng Phong Thiên Nguyệt nghi hoặc nhìn động tác vừa rồi của Dịch Phong, sau đó tròn xoe mắt nhìn Dịch Phong rời đi.

Một lát sau.

Sau khi xác nhận thân ảnh kia đã biến mất rồi, Phong Thiên Nguyệt ngồi yên nhìn như không hề lay động cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Nàng đứng dậy tựa như tiên tử nhẹ nhàng vút qua, bay đến nơi Dịch Phong mới câu cá xong, cúi đầu tỉ mỉ quan sát.

Trên mặt đất, vảy cá tán loạn.

Vảy cá đỏ vàng, lập loè phát sáng.

Nhìn thấy vẩy đỏ vẩy vàng, mí mắt Phong Thiên Nguyệt giật một cải.

Nhưng dù sao chỉ bằng mấy cái vảy cũng không cách nào xác định được rốt cuộc Dịch Phong câu được cá gì, cho nên nàng mới đi quanh tìm manh mối.

Đúng lúc này.

Nàng phát hiện bên cạnh có một đầm nước nhỏ.

Cái đầm nước này là trước kia vì sọt của Dịch Phong không chứa nổi nữa, mới tạo thời đào một cái đầm nước nhỏ để bỏ cá.

Trong đầm nước lúc này đang có một con cá trôi nổi lơ lửng, cái bụng màu trắng hồng lật ngược lên, đã sớm chết rồi, trên mình không còn mảy may một chút linh khí.

Nhưng khi thấy cái bụng này, thân thể mềm mại của Phong Thiên Nguyệt lại run lên.

Vì bộ dang trước mắt thật sự không khác gì Long Ngư trong truyền thuyết...

Biết rõ chân tướng sự tình thế bào, mười ngón tay ngọc ngà chưa từng dính nước xuân, chưa từng thấy bùn bẩn là gì của nàng trực tiếp thò vào nước, vớt con cá chết kia lên.

Cá chết dài hơi so với bàn tay, toàn thân hiện màu đỏ vàng, cho dù đã chết rồi nhưng vảy cá vẫn lấp loé quang huy lờ mờ như cũ, cho thấy được khi sống nó bất phàm thế nào.

Nhưng quan trọng là chuyện này cũng không làm thần kinh Phong Thiên Nguyệt chấn động.

Chấn động thật sự là khi thấy trên trán đồ đỏ kia mọc một đôi sừng rất bé.

Sừng không khác gì sừng rồng trong truyền thuyết.

Mà đôi sừng rồng này chính là đặc thù lớn nhất của Long Ngư.

"Long Ngư!"

Bàn tay Phong Thiên Nguyệt run lên, thốt ra hai chữ, thân thể mệm mại cũng không nhịn được run lên, trong miệng lặp đi lặp lại: "Thứ hắn câu được thì ra là Long Ngưi"

Lúc này Phong Thiên Nguyệt cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi.

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, người trẻ tuổi kia câu được Long Ngư.

Càng làm cho nàng không thể bình tĩnh nổi chính là, trên đất vảy cá tán loạn, mà so với vảy của Long Ngư trong tay thì giống nhau như đúc, trừ chừng đó ra cũng không tìm thấy loại vảy khác nữa.

Nói cách khác.

Thứ mà mấy ngày nay Dịch Phong câu được, toàn bộ đều la Long Ngư.

Trời ơi!

Hô hấp Phong Thiên Nguyệt dồn dập, đầu óc nhất thời chập mạch, suýt chút nữa ngốc luôn rồi.

Đây rốt cuộc là hạng người gì hả trời!