Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1172: Long Ngư Vân Hồ. (2)




"Bây giờ ngươi đang ở đâu?"

Phiêu Miểu Hồng hỏi.

"Ngươi nên cho ta biết ngươi đang ở đâu thì hơn, để ta tới tìm ngươi cho." Trong ngọc giản truyền ra âm thanh của Dich Phong.

"Được!"

Đáp xong, Phiêu Miễu Hồng cho Dịch Phong biết vị trí của mình.

Chỉ chốc lát sau.

Ốc sên khổng lồ từ trên cao bay xuống, rơi cạnh hai ngươi.

"Hồng cô ngươi."

Dịch Phong chắp tay.

"Dịch tiên sinh."

Phiêu Miễu Hồng cũng thi lễ.

Hai người hàn huyện vài câu, Dịch Phong liền thấy La Thần đứng cạnh.

Gặp lại Dịch Phong, La Thần sợ hãi cực kỳ, trực tiếp trốn sau lưng Phiêu Miểu Hồng. Hắn không hề quên được một đao mình dùng hết sức chém tới, Dịch Phong ngay cả cái rắm cũng chả sao, nghĩ tới mà rợn người.

"Hồng cô nương, chỗ đó ta không chết được."

Dịch Phong cũng không trách nàng.

Cuối cùng hắn cũng rõ ràng, Phiêu Miểu Hồng không hề lừa hắn, chỉ là không biết ma vật ở cái nơi quỷ quái kia yếu đến mức đó mà thôi.

"Nhưng mà phải nói, người chỗ kia hiếu khách thật!"

Dịch Phong cảm thán nói.

"Chỗ kia có người hả?"

Phiêu Miểu Hồng nhíu mày, chỉ xem như Dịch Phong nói đùa, cho nên không hỏi nhiều nữa.

"Nếu như Dịch tiên sinh có thể toàn thây ra khỏi chỗ kia, thì tạm thời... ít nhất trong Cửu giới, e rằng không có nơi nào có thể uy hiếm đến tính mạng của Dịch tiên sinh. Có lẽ phải đến Thiên Vực mới có cách thôi." Phiêu Miểu Hồng nói: "Chỉ là cần Dịch tiên sinh phải chờ một thời gian"

"Phải đến Thiên Vực hả?"

Đôi mắt Dịch Phong sáng lên.

Hắn đã từng nghe qua Thiên Vực.

Nghe nói thế lực Cửu giới sau này đều là từ nơi kia tới, đối với nơi này Dịch Phong tò mò cực kỳ.

Nhưng nghe nói ở Cửu giới không có gì có thể uy hiếp được tính mạng của hắn làm Dịch Phong có hơi bất ngờ.

Mình mạnh đến mức đó hả trời.

Halzz.

Đều do mình hết mà.

Lúc trước lõ tay hăng máu chém nhiều ma vật quá chi, không cẩn thận thăng quá trời cấp luôn rồi.

Ghê gớm hơn chính là, lần này giết nguyên cái thành, cũng tăng thêm một đống kinh nghiệm, làm hắn nhác nói luôn.

Xem ra sau này phải kiềm chế một chút thôi.

Vốn thực lực đã thế này, Dịch Phong cũng đủ thoả mãn rồi, ở Cửu giới làm hoàng đế, ngồi không chờ chết, tìm vài nữ tu, quãng thời gian vậy mới sung sướng làm sao...

Nhưng mà hệ thống đã nói qua chuyện chín mươi mấy năm sau sẽ có đại kiếp diệt thế nè.

AlzZzZ...

Hơn nữa hình như nhiệm vụ thu nhận đồ đệ cuối cùng cũng không hoàn thành được, về sau hệ thống cũng chẳng nói gì, không biết có cần phải làm tiếp không nữa.

Quá qua loa rồi.

"Chậm một chút thì chậm một chút, chờ thêm nữa cũng không Hộ sao.

Dịch Phong gật đầu nói, dù sao cũng còn tận chín mươi năm, không phải vội làm gì, hạn chế tăng điểm trừ ma, thăng cấp ít thôi, đằng nào cũng chết.

"Chuyện này cảm ơn Dịch tiên sinh đã hiểu cho, hay là tiên sinh đi đâu trước đi, chờ khi nào đi Thiên Vực ta sẽ báo ngài.sau?"

Phiêu Miểu Hồng hỏi.

"Ngươi sao, chuẩn bị làm gì hả?"

Dịch Phong hỏi.

"Thánh nhân hiện thế, thiên địa đại biến, sinh ra vô số địa phương hung hiểm và cơ duyên, mà Vân Hồ là một trong số những địa phương cơ duyên"

"Vân Hồ có Long Ngư, ngoài ra còn có một vài loài cá to nhỏ khác nhau, không nhiều đồ tốt lắm, chỉ có điều ai cũng biết chuyện, vô số người chạy tới Vân Hồ."

"Nhưng dù vậy, ta cũng muốn đế đó thử vận may xem sao."

Phiêu Miểu Hồng nói, sau đó nhíu mày nhìn Dịch Phong, có chút mong đợi hỏi: "Dịch tiên sinh muốn cùng nhau tới đó xem sao không?"

"Hả, câu cá hả?"

"Tất nhiên là ta thích rồi, cùng nhau đi đi"

Dịch Phong có chút mong đợi cười nói: "Dù sao trước kia đã đáp ứng Hồng tiểu thư rồi, ngươi giúp ta chết thế nào, ta giúp ngươi giải quyết phiền toái nếu đủ khả năng. Tuy phiền toái chưa xuất hiện nhưng lỡ đâu đụng phải thì sao."

"Thì ra tiên sinh còn nhớ chuyện này."

Phiêu Miểu Hồng che miệng cười một tiếng, hơi cảm kích: "Vậy thì cảm ơn tiên sinh đã nhớ tới chuyện này."

Sau khi hàn huyện đơn giản vài câu, đoàn người trên đường chạy đến Vân Hồ.

Vân Hồ nằm chính giữa Cửu giới.

Vốn thuộc về Tiên giới và ranh giới giữa tám giới.

Khi Thánh nhân sắp hiện thế, thiên địa rung chuyển, rất nhiều địa phương cơ duyên và hung hiểm xuất hiện.

Mà Vân Hồ cứ vậy sinh ra ngay sau một đêm.

Khi Dịch Phong đi cùng Phiêu Miểu Hồng đến Vân Hồ, cũng không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm thấy thán phục sợ hãi không thôi.

Hồ nước khổng lồ không nhìn thấy điểm cuối, mặt hồ sóng nước lấp loáng, sương mù lờ mờ phiêu tán, tựa như tiên cảnh chốn trần gian.

Ven gồ, chim hót hoa nở, cỏ cây mọc quanh bốn phía, người có chút kiến thức cũng có thể nhìn ra, những thực vật này đều là linh dược có giá trị xa xỉ.

Chỉ cần tới gần hít sâu một hơi thì đều cảm thấy tinh thần thanh thản, thoả mái dễ chịu vô cùng.

Nếu có thể tu luyện ở hơi này, nhất định sẽ có công lực cực cao.

Mà vì vị trí Vân Hồ không lớn cũng không nhỏ, cho nên cao thủ cứ quanh quẩn ở đây, thừa biết không giấu được bí mật gì.