Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1170: Rốt cuộc đây là nơi nào.




"Dịch Phong?"

Ninh Thanh giật mình.

Mới nhớ ra cái người áo trắng siêu cấp cao thủ giết sạch Phong Ma thành kia.

Cuối cùng nàng cũng hiểu nguyên nhân vì sao đám ma vật trước mắt này chẳng những không tổn thương gì nàng, lại còn khách khí với nàng đến vậy.

Thì ra là do Dịch Phong.

Rốt cuộc Dịch Phong mạnh đến mức nào, rõ ràng nhờ hắn mà ma lang thuộc loại vô cùng nguy hiểm trong danh sách của nhân tộc lại khách khí với nàng vô cùng!

Chỉ nghe được Ác Lang nói rằng Dịch Phong đã đi rồi.

Nàng có chút mất mát cúi đầu.

Đúng rồi.

Căn bản hai người không cùng một thế giới, có thể liên hệ một chút đã ngoài ý muốn rồi, sao có thể liên quan nhiều thêm được.

Nhưng nàng cũng thật tò mò, sao Dịch Phong lại bàn gian cho ma vật chiếu cố nàng được.

Hơn nữa sao ma vật này lại dám công khai hoá thân ngay trong thành trì nhân loại vậy.

Nhưng nàng chỉ nghi ngờ trong lòng thôi chứ không tiện hỏi.

Chỉ cần biết nguyên nhân vì sao Ác Lang khách khí với nàng, cũng biết xác suất mình gặp nguy hiểm không lớn, thì không cần phải liên quan quá nhiều với đám ma vật kia.

"Đa tạ các vị đã chiêu đai, thương thế ta tốt hơn rồi, cáo từ trước."

Ninh Thanh mặt không đổi sắc nói rồi đẩy cửa muốn bay đi.

Nhưng khi cánh cửa sổ khẽ mở, nàng liền giật mình.

Toàn bộ bầu trời tăm tối mờ mịt, hiện đây hắc vụ nhàn nhạt, hơn nữa linh khí trong không trung ít đến đáng thương.

Loại cảm giác này với cảm giác khi vào Phong Ma thành giống nhau như đúc.

Khiến lòng nàng sinh ra dự cảm chẳng lành.

Kỳ thực nàng vốn phải phát hiện ra hoàn cảnh nơi này không đúng, chỉ là do lần đầu tiên tỉnh lại, tâm trí hoàn toàn tập trung vào đám người Ác Lang nên không để ý hoàn cảnh xung quanh.

"Đây, đây là nơi nào?"

Cho dù không muốn giao tiếp cùng bọn Ác Lang một câu nào, nhưng giờ phút này không thể nghĩ nhiều đến vậy, nàng không nhịn được quay đầu hỏi.

"Ma thành!"

Cấu Đại nhanh chóng há miệng trả lời.

Vừa dứt lời, Ác Lang vỗ một cái mạnh lên đầu hắn: "Nói mò gì đấy, rõ ràng là Mặc thành, đúng, là Mặc thành"

Nói xong, hắn nhìn Ninh Thanh giải thích.

"Mặc thành?"

Đôi mắt Ninh Thanh lấp loé, trong đầu tìm kiếm hai chữ Mặc thành này.

Thế nhưng trong trí nhớ nàng, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra Mặc thành là nơi nào.

"Ta cáo từ trước"

Ninh Thanh cũng không để ý đáp lại Ác Lang, sau đó bay vút ra cửa sổ, giờ phút này nàng chỉ muốn nhanh nhanh tìm hiểu xem rốt cuộc mình đang ở đâu.

Đi trên đường phố, phát hiện có rất nhiều nhân loại và hàng loạt các tiểu thương bày sạp bán hàng.

Nhưng không hiểu sao, Ninh Thanh luôn có cảm giác bọn họ đều vô tình hay cố tình để ý mình.

Thêm nữa, những nhưng loại này có gì đó lạ lạ.

Khiến người ta cực kỳ không thoải mái, tóm lại là hơn không giống nhân loại bình thường.

Trong thành lại mờ mịt tăm tối hơn Phong Ma thành, khiến lòng nàng càng thêm dự cảm được có chuyện không tốt.

Thành trì trước mắt này nhất định không phải là thành trì của nhân loại rồi.

Mà là thành trì tương tự như Phong Ma thành.

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Thanh run lẩy bẩy, nếu là thật vậy thì những người gặp ở đây không phải là nhân loại...

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng bước nhanh hơn.

Đúng lúc này, một toà kiến trúc to lớn trong không gian hấp dẫn sự chu ý của nàng.

Đây là một tế đàn cực lớn, ở giữa tế đàn có một cột đá Thông Thiên thẳng đến đỉnh mây.

Thực ra chỉ một cái tế đàn cũng không được coi là gì, có thêm một cột đá Thông Thiên cũng vậy, chỉ coi như đặc sắc của mỗi thành trì.

Tỷ như thành trì đó mà có vĩ nhân, cao thủ gì đó xuất thân thì sẽ dựng tượng lên. Cũng sẽ xây công trình kiến trúc trong thành, từ đó xây thêm trận pháp gia trì.

Mà thứ khiến lòng Ninh Thanh bỗng nhiên căng thẳng chính là, nàng đã từng thấy cột đá nào đó tương tự ở một nơi nào đó.

Một cảm giác không thể nào thế được dâng lên trong lòng nàng.

"Không có khả năng, không có khả năng"

"Sao có thể thế này được?"

Suy nghĩ nàng hỗn loạn, liều mạng lắc đầu, tốc độ vô cùng nhanh vọt thẳng ra ngoài thành.

Cửa thảnh cũng không đóng lại.

Còn chưa đến trước cửa thành.

Nàng liền thấy bên ngoài cửa thành rộng mở là một mảnh đen như mực.

Hắc ám kia vô cùng quen thuộc - Hắc Vực.

Bước chân nàng trở nên vô cùng nặng nề, rùng mình toàn thân, nội tâm gần như sụp đổ.

Vì suy đoán của nàng đã trở thành sự thật.

Quả nhiên đây không phải là thành trì của nhân loại gì hết, mà là toà thành tương tự với Phong Ma thành, thành trì bên trong Hắc Vực.

Sợ dĩ bước chân trở nên nặng nề, vì trong thâm tâm thôi thúc nàng tìm hiểu cho rõ ràng, suy đoán kia có phải là thật hay không.

Nguyên khí bao khoả toàn thân, chống cự lại sự ăn mòn của Hắc Vực bên ngoài.

Nàng đi đến trước cửa thành.

Lấy dũng khí nhìn xuyên thấu qua trong phạm vi có hạn.