Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1159: Thực lực của hắn mạnh bao nhiêu.




Hắn sợ vị này lại muốn nấu thêm thịt xào cái gì đó.

Nhưng không dám nói rõ.

Thế là con ngươi đảo một vòng, lại vội vã nói: "Ác Lang đại nhân, gần đây đã cực khổ cho ngài rồi, chuyện nghiên cứu nhỏ bé này cứ giao cho đám nhỏ bé chúng ta đi, ngài nên nghỉ ngơi cho tốt HÀ vào.

"Sao, ngươi nói vậy là sao?"

Bàn tay to của Ác Lang khẽ đẩy, sắc mặt trịnh trọng nói: "Dưới tình thế cực kỳ nguy hiểm trước mắt, người người đều góp sức, ta xem như là người đứng đầu một thành thì đâu ra cái chuyện nghỉ ngơi?"

Nói xong, hắn lại tiếp tục buộc tạp dề, vung tay áo lên nói: "Nhìn xem đây, ta sẽ làm cho mọi người món trứng xào cà chua!"

Nghe xong.

Trư Ma tộc thả lỏng một hơi.

Nhưng thủ lĩnh Kê Ma tộc té xỉu ngay xuống đất.

Ngay khi Ác Lang dẫn theo mọi người vào trận pháp thời gian nghiên cứu món ăn, Dịch Phong vẫn ngồi thưởng thức rượu trong quán.

Vì trong trận pháp thời gian đã trôi qua nửa tháng, nhưng thức tế mới được nửa ngày mà thôi.

"Rượu ngon!"

Không thể không nói, đây đúng là một bình rượu ngon.

Dịch Phong vẫn chưa thoả mãn, quơ quơ bầu rượu trống rỗng, rồi đứng lên: "Lão bản, rượu này của ngươi không tệ, ngày khác ta tới uống tiếp."

Nói xong.

Dịch Phong vứt một viên Tiên Tinh xuống, thảnh thơi đi.

"Ngày khác còn tới uống nữa?"

Cổ Hùng choáng váng.

Nãy là vò rượu duy nhất trong ma thành đó!

Hắn vội vàng truyền tin này về đại điện.

Trong đại điện, Ác Lang vội vàng dậm chân, lại xây thêm một trận pháp thời gian khác, bắt đầu gọi một nhóm khác nghiên cứu cất rượu thế nào.

Mà sau khi Cổ Hùng nghe được đã nghĩ cách rồi, mới thả lỏng một hơi.

Tuy tổn thất một cánh tay, nhưng kiếp nạn hôm nay cuối cùng cũng qua.

Nhưng hắn vừa mởi mở miệng thả lỏng, Dịch Phong đã đi rồi bỗng quay lại, đướng trước quán nhìn hắn mỉm cười.

Cổ Hùng kẹp chặt mông, giấu cánh tay bị đứt vào trong áo, nội tâm sợ thon thót.

"Ngài, ngài còn yêu cầu gì sao?"

Cổ Hùng run lậm bập hỏi "Ừm, xin hỏi ngươi biết nơi nào có ma vật không?"

Dịch Phong nghiêm nghị trả lời.

Cuối cùng hắn cũng không quên mục đích mình tới đây để chết.

Mặc dù đám ma vật lúc trước yếu như gà, nhưng ngoại trừ ma vật ra, Dịch Phong không nghĩ ra cách nào khác để chết ở đây, nên không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục tìm kiếm ma vật, lợi dụng ma vật.

Nhưng hắn không biết rằng, câu hỏi này tạo thành trùng kích cực lớn cho Cổ Hùng.

"Ma, ma vật..."

Cổ Hùng run lập cập.

"Đúng, chính là ma vật, trước đây ngoài thành đều là ma vật càn quấy" Dịch Phong trịnh trọng hỏi: "Ngươi cũng được xem là người địa phương, chắc chắn biết ma vật ở đâu chứ?

"Ta ta ta ta..."

Cổ Hùng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, câu hỏi này thật sự làm hắn không biết phải đáp lại thế nào, trên mặt khó chịu không khác gì ăn mướp đắng.

"Lão bản, vì ta tiêu sài ở quán ngươi, nên ngươi không nguyện ý nói cho ta biết hả?"

Dịch Phong chớp chớp mắt hỏi.

"Chuyện này, ta...

Cổ Hùng muốn khóc.

Ấp lúc hồi lâu, thấy biểu tình của Dịch Phong, hắn dứt khoát cắn răng một cái, cầm dao trên cắt cổ, ngã bịch xuống đất ngủm luôn.

"Hả, lão bản này, sao ngươi lại làm thế?"

Dịch Phong ngạc nhiên.

Làm gì đây trời!

Hắn cũng đâu có bức ép gì lão bản này, chẳng phải chỉ hỏi tung tích ma vật thôi ư.

Không nói thì không nói, mắc gì tự sát zay.

Có thể là vì nhắc tới ma vật, làm hắn nghĩ đến chuyện thương tâm rồi.

Dịch Phong chỉ có thể giải thích thể này.

Sau khi A Di Đà Phật, Dịch Phong tìm một khách điếm để ở tạm.

"Đại nhân"

"Hiện tại nhân loại kia đã hoàn toàn tin tưởng chúng ta, có lẽ sẽ không phòng bị gì với chúng ta đâu!"

"Không bằng nhân lúc hắn không phòng bị, khởi động sức lực cả ma thành cho hắn một kích, cho hắn tan tành mây khói luôn?"

Bên cạnh Ác Lang, một tên thuộc hạ thấp giọng nói: "Nếu có thể giết chết hắn là xong hết mọi chuyệnn không cần phải xào xào nấu gì nữa hết"

"Ngươi thì biết cái gì?"

Ác Lang buộc tạp đề lên, vừa cầm nồi cà chua lật qua lật lại, vừa trợn mắt nhìn tên thuộc hạ kai một chút: "Làm đồ ăn là một môn tri thức, loại ma dung tục như ngươi nói không biết ngượng, ta sẽ không tha cho ngươi."

"Nhưng mà..."

Ác Lang xoa cầm, lại suy tư nói: "Ngươi nói khỏi động toàn bộ lực lượng cho hắn một kích trí mạng, ngược lại cũng có thể suy nghĩ một chút..."

"Đại nhân, nếu thật sự tính khởi động lực lượng ma thành tích súc, làm ơn hay chắc chắn rằng một kích kia đủ giết chết hắn, không để động thủ tiếp, nếu không không chết thì chính là một tràn đại nạn." Một tên thuộc hạ khác bên cạnh nói.

Nói nhảm.

Ta còn sợ chết hơn ngươi, sao ta có thể không biết được?

Ác Lang vừa liếc tên thuộc hạ này một chút, vừa híp mắt nghĩ sâu xa.

Địa cung ma thành.

Nơi này tràn ngập hắc vụ, che khuất bầu trời.

Cho dù cường giả đạo kính đi đến đây, sợ cũng không thể ngăn cản được tầng hắc vụ này xâm nhập.