"Không thì đừng đi nữa?"
"Cái gì, lão tổ ngài? !"
Nghe được lời Trịnh Vũ nói, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.
"Lão tổ, sao này lại có ý nghĩ như vậy?"
"Đúng đó lão tổ, trước đó không phải này đã thể son sắc nói sẽ dẫn chúng ta ra ngoài sao?"
Mọi người càng nói càng giận, thậm chí bất chấp có phạm thượng hay không, một người trong đó nói thằng: "Lão tổ, tha thứ thuộc hạ càn rỡ, nhưng thuộc hạ vẫn muốn hỏi một chút. Có phải lão tổ đã đến chỗ tốt gì hay không, hoặc ở lại đây có được lợi ích gì, mới có thể để ngại đột nhiên thay đổi ý nghĩ?"
"Nói bậy."
Trịnh Vũ thề thốt mắng to.
"Nhà ngươi nghĩ lão tổ ta là loại người thấy lợi quên nghĩa sao?"
"Trịnh Vũ ta cả đời quang minh lỗi lạc, há lại có thể khom lưng vì mấy đấu gạo hả?"
Trịnh Vũ lời lẽ chính nghĩa.
Đồng thơi vung tay lên, lấy bảo vật quý giá nhất của mình ra.
"Đừng nói là một chút lợi lộc nào, cho dù là món đồ quý giá như bảo vật tuyệt thế trong tay ta, cũng không có khả năng khiến ta khom nửa thắt lưng!"
"Nếu các ngươi không tin, ta có thể thể với trời!"
Trịnh Vũ dứt khoát giơ bảo vật trên tay lên, chuẩn bị phát thệ.
"Đừng! Lão tổ."
Thấy thế, nhất thời mọi người lộ vẻ xấu hổ, ồn ào quỳ lạy dưới đất.
"Lão tổ, chúng ta sai rồi, ngông cuồng lấy tâm tiểu nhân suy đoán lão tổ."
"Lại chẳng ngờ lão tổ nghĩa tựa mây trời, thanh minh liêm khiết.
Nếu tuyệt thế chí bảo như trong tay lão tổ thế kia còn khó làm ngài khom lưng, thì lão tổ không thể nào là người làm vì ham lợi được."
"Mà chúng ta lại có mắt như mù, phạm thượng. Xin lão tổ cứ theo tông quy mà trách phạt chúng ta!"
Mọi người quỳ lạy ngay ngắn dưới đất, vì lời nói bất kính của mình mà cảm thất xấy hổ cực kỳ.
"Sao ta lại trách các ngươi được. Dù gì thì các ngươi cũng là vì Tam Sinh Môn"
Trịnh Vũ khéo khéo tay lên nâng cao mồm mép, bày ra bôk dáng thanh chính liêm khiết chắp tay nói: "Sở dĩ không đi, cũng không phải vì lão tổ ta muốn đào hố gánh phân, mà bởi vì chán ghét ngày tháng ngươi lừa ta gạt"
"Lão tổ thì sao, Đạo môn thì thế nào, ta mệt lắm rồi!"
"Trên vai phải gánh chịu quá nhiều1"
"Hiện tại ta chỉ nghĩ đến việc có cuộc sống an tâm ổn định"
Nói xong, hai tay Trịnh Vũ nâng cao lên trời, mở to hai mắt, rồi lại cuối đầu, mắt ửng đỏ, trên mặt đầy vẻ thổn thức cùng mệt mỏi.
Một màn này.
Mọi người thấy mà đau lòng không thôi.
"Lão tổ cực nhọc rồi"
"Nếu lão tổ không đi, vậy chúng ta cũng không đi. Lão tổ làm gì thì chúng ta làm nấy."
Mọi người đồng thanh nói.
"Haizz, các ngươi..."
"Cần gì phải vậy..."
"Thôi, vậy hãy theo ta!"
"Chỉ hại cho các ngươi thôi!"
"Có điều được các ngươi tuỳ tùng, đúng là vinh hạnh của Trịnh Vũ ta!"
Trịnh Vũ khom lưng, đỡ từng người dậy.
Lão tổ không những không trách tội hắn, còn tự mình đỡ bọn hắn dậy. Thậm chí còn nói mình đi theo là vinh hạnh cho hắn, đây đối với mọi người quả thật là lời cổ vũ lớn lao.
Nhất thời ánh mắt nhìn Trịnh Vũ càng thêm cuồng nhiệt.
"Một khi đã nói vậy, nhanh đào hố nào."
Trịnh Vũ vung tay áo lên, khoé miệng giương thật cao.
Nhân tâm chỉ thuật...
Chớp mắt đã qua mấy ngày.
Trịnh Vũ vẫn như cũ đang chăm chỉ cần cù làm việc với đám người Tam Sinh Môn.
Một ngày nọ.
Ngay khi Trịnh Vũ hăng hái đào hố, khí tức hùng hậu tràn ngập toàn thân, tản ra mùi hôi thối.
Mà trên mặt Trịnh Vũ lại đầy vẻ kinh hỉ.
"Cái này... Cái này cái này, đây gọi là phân đạo sao?"
"Ha ha ha! Ta ngộ ra rồi!"
Mấy ngày nay Trịnh Vũ cũng thăm dò được không ít tin tức.
Cho nên hắn hiển hiên biết được, bới phân trên đảo này là bánh trái thơm ngon.
Không làm gì khác.
Bởi vì dưới sự dẫn dắt đào phân của Lỗ Đạt Sênh, tự thành một đạo.
Hắn mới biết được, đại thần như vị xương khô kia, bởi vì hắn ca ngợi một phen, cho hắn cơ duyên lớn cỡ nào!
Mà đại đạo có ba ngàn.
Ba ngàn đại đạo có mạnh có yếu.
Đạo Kính nói trắng ra là ngộ đạo, mà giai đoạn trước Xúc Đạo cảnh và Dung Đạo cảnh chẳng qua chỉ mới đặt nền móng.
Cái gọi là Xúc Đạo này nọ, có thể hiểu là chân chính có tư cách tiếp xúc đại đạo.
Dung Đạo, cảnh giới này là muốn bản thân mình cùng dung hợp với đạo, cho nên gọi là Dung Đạo.
Tìm được đạo của bản thân sau khi dung hợp, mới có tư cách vào Hợp Đạo Cảnh.
Sau Hợp Đạo cảnh, tiến dần từng bước mới là Chứng Đạo!
Trịnh Vũ hắn không biết đã kẹt ở Dung Đạo cảnh bao nhiêu năm, cũng bởi vì không tìm được đạo của bản thân. Cho dù đạo yếu nhất trong ba ngàn đạo hắn cũng không dung hợp được.
Cho nên hắn với giao đoạn tăng tiến sau này không thèm để ý.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, hắn mới tới Ám Ảnh Đảo có mấy ngày đã tìm được đạo của chính mình, hơn nữa còn là phân đạo.
Bởi vì vốn phân đạo không là một trong ba ngàn đại đạo.
Tất nhiên, đây không phải là ngoại lệ.