Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1130: Bị người ta bắt đi (2)




Chỉ nghe thấy Trịnh Võ "a" một tiếng thảm thiết, để lại một chiếc giày rơi dưới đất, người đã biến mất không thấy đâu.

Đại điện Tam Sinh rộng lớn.

Lúc này trở nên im ắng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lão tổ Tam Sinh Môn của bọn hắn, trước mặt tất cả cao tầng Tam Sinh Môn, trong đại điện Tam Sinh Môn, bị người ta bắt đi?

"A, lão tổ biến mất rồi, lão tổ đột nhiên biến mất rồi."

"Chuyện gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Lão tổ đang yên đang lành, sao lại bị người ta bắt đi"

Sau khi yên lặng ngắn ngủi, nhóm người của Tam Sinh Môn hoàn toàn rơi vào hoảng loạn, ai nấy như kiến bò trên chảo nóng.

"Tra?

"Mau điều tra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì"

Tông chủ Tam Sinh Môn quát lớn một tiếng, giọng nói cũng bị VÕ.

Lão tổ bị một bàn tay xuất hiện trên không bắt đi, chuyện này thật sự rất lớn.

"AI?

"Cứu mạng cứu mạng, cứu mạng!"

Trong không gian hư không, Trịnh Võ kẹp mông thất thanh la lên thảm thiết.

Bàn tay lạnh lẽo dán chặt trên cổ ông ta thật sự khiến người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Mà chỗ dịch chuyển đảo Ám Ảnh.

Tôn Lê còn đang lấy lão tổ Dung Đạo cảnh nhà mình ra uy hiếp Lâu Bản Vĩ, ngay sau đó đã nhìn thấy hư không bên cạnh Lâu Bản Vĩ bị xé nát.

Sau đó một bóng dáng quen thuộc bị Lâu Bản Vĩ bóp cổ, bị ném ra ngoài như gà con.

"Cạp Khi Tôn Lê trợn to mắt nhìn rõ người bị ném ra ngoài là ai, miệng phát ra tiếng như vịt kêu.

Tiếng này.

Khiến cổ họng của ông ta câm nín.

Người bị nhấc ra như gà con kia thế mà lại là lão tổ nhà mình.

Tôn Lê chỉ cảm thấy da đầu như muốn nứt ra.

Nỗi sợ hãi nhất thời lan ra toàn thân.

Hai chân mềm nhũn, không tự chủ quỳ dưới đất.

Lúc này làm sao ông ta còn không nhìn ra, thực lực của Lâu Bản Vĩ vượt xa tưởng tượng của ông ta.

Ông ta dùng lão tổ nhà mình uy hiếp, người ta chớp mắt đã xé rách hư không, bắt lão tổ trong Tam Sinh Môn của ông ta đến đây, đây đâu phải là thủ đoạn mà Dung Đạo cảnh có thể sở hữu được.

"Vừa nãy chẳng phải ngươi uy hiếp bản thần sao?"

Lâu Bản Vĩ không cảm xúc nhìn ông ta, dùng giọng điệu không chút gợn sóng thản nhiên nói: "Bây giờ ta đã đưa lão tổ nhà ngươi đến đây, muốn xem thử lão tổ nhà ngươi lợi hại thế nào."

Nói rồi Lâu Bản Vĩ buông lỏng bàn tay.

Trịnh Vĩ bị ném dưới đất, cả người run rẩy.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trịnh Võ đã trải qua quá nhiều.

Một khắc trước ông ta còn đang phấn chấn hò hét thiên thu vạn đại, một khắc sau đã bị người ta bắt đến đây.

Một khắc trước ông ta còn cảm thấy vô địch thật cô độc, một khắc sau ông ta cảm thấy chim cũng đang run rẩy.

Đời người quá khó khăn rồi.

Nhưng là một kẻ lưu manh không nói lý đã sống mấy vạn năm, dãi nắng dầm mưa, bò ra từ trong đống người chết, cho dù chỉ nghe hai câu đơn giản của Lâu Bản Vĩ nhưng ông ta cũng đoán ra được đại khái sự việc.

Có lẽ là tam trưởng lão Tôn Lê này đối đầu với người ta, đánh không lại bèn kéo mình ra.

Ánh mắt của ông ta khẽ động, há miệng hét to: "Nói bậy"

"Mẹ nó ai là lão tổ của hắn ta?"

"Đám phản đồ các ngươi đã bị đuổi khỏi Tam Sinh Môn từ lâu, hoàn toàn không phải là người của Tam Sinh Môn chúng ta"

Nói rồi lại quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, mắt to lấp lánh nhìn Lâu Bản Vĩ.

"Văn bối gặp qua tiền bối cao to uy mãnh, đa tạ tiền bối giúp ta giải quyết đám phản đồ của tông môn."

"Nếu không phải có tiền bối ở đây, nói không chừng đám phản đồ này sẽ làm ra chuyện trời tru đất diệt."

Nói xong Trịnh Võ dập đầu ba cái với Lâu Bản Vĩ.

Nhóm người Tôn Lê vốn bị đả kích vì Lâu Bản Vĩ, nhìn thấy cảnh này lập tức ngơ ngác.

Đây là lão tổ Tam Sinh uy vũ bất khuất, nghèo hèn chẳng đổi chí hướng của bọn hắn sao?

Chớp mắt đã bán đứng bọn hắn?

Mà Lâu Bản Vĩ lại cong môi, rất có hứng thú nhìn Trịnh Võ.

"Vừa rồi ngươi mới nói gì, nói lại lần nữa?"

Trịnh Võ chớp mắt, không rõ ra sao nói: "Đa tạ tiền bối giúp ta giải quyết đám phản đồ này."

Lâu Bản Vĩ lắc đầu.

Trịnh Võ lại sửng sốt, sau đó nói: "Ta nói nếu không có tiền bối đám phản đồ này nhất định sẽ làm ra chuyện trời tru đất diệt"

"Vẫn không phải"

Lâu Bản Vĩ lắc đầu.

"Gặp qua tiền bối cao to uy mãnh?" Trịnh Võ nghi ngờ hỏi.

"Ờm.."

Lâu Bản Vĩ kéo dài âm thanh, gương mặt lộ vẻ hưởng thụ.

Thấy vậy Trịnh Võ như nắm bắt được gì đó, chớp mắt phản ứng lại vội vàng dập đầu xuống.

"Tiền bối, thứ cho ta hình dung không ổn thỏa."

"Vì lần đầu mới gặp tiền bối cho nên vãn bối quá căng thẳng, dù sao khí thế của tiền bối thật sự khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ, bá khí lộ ra trong nhất cử nhất động càng khiến người ta sinh lòng sùng bái, trong lúc sùng bái văn bối nhất thời thấp thỏm mới chỉ dùng cao lớn uy mãnh để hình dung tiền bối"