Vốn ngoài cửa sổ một mảng đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, bỗng nhiên có tia sáng xẹt ngang, hắn liền chứng kiến một màn này.
Tuy rằng chỉ ban thoáng qua linh thuyền rồi biến mất, nhưng hắn lại thấy vô cùng rõ ràng.
"Con mẹ nó!"
Lăng Vân Trường sặc một cái, suýt chút nữa trừng rớt hai mắt.
Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì vậy?
Hắn lại có thể nhìn thấy tiểu đồ nhi Tô Ngư Nhi nhỏ tuổi nhất Vân Kiếp Môn của bọn hắn cầm đuốc đào đất trong màn sương này?
"Ảo giác, nhất định là ảo giác!"
Lăng Vân Trường tự đánh mình hai cái bạt tai thật mạnh.
Làm sao có thể có khả năng này.
Ở trong này đào đất, đồ nhi nhỏ nhất Vân Kiếp Môn bọn hắn, chuyện này có nghĩ cũng không thể nào.
Tô Ngư Nhi đào trong đất ra được một cái trữ vật giới chỉ rỉ sét loang lỗ, cũng không biết vật này bị chôn dưới đất bao lâu rồi, lại đào thêm vài cái nữa, hôm nay xem như thắng lợi trở về.
Nàng vô cùng cao hứng cầm mấy cáu trữ vật giới chỉ về Ám Ảnh Đảo, giao cho Dịch Phong.
Dịch Phong mở từng cái trữ vật giới chỉ ra.
Đầu tiên lộ ra, là mấy món thần binh lợi khí, còn Tiên Tinh chỉ có mấy chục khối.
"Cái đồ chơi rác rưới gì đây?"
Dịch Phong ném đống thần binh lợi khí qua một bên, cau mày nói.
"Nhưng mà, nhưng mà lúc ta còn ở tông môn, nếu mang mấy thứ này về cho sư thúc sư bá, bọn họ đều rất vui vẻ." Tô Ngư Nhi không nhịn được nói.
"Đó là do sư thúc sư bá ngươi không hiểu. Người phải nhớ kỹ, chỉ có tiền mới là vương đạo, chỉ có tiền mới là vạn năng" Dịch Phong giáo dục Tô Ngư Nhi nói: "Còn những thứ đồ chơi rác rưởi này, thu mua đồng nát hả?"
Nói xong, Dịch Phong bẻ gãy đống thần binh lợi khí kia.
"Cơ bản, hiểu chưa?"
Tô Ngư Nhi nghiêm túc lắng nghe, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Sự sùng bái đối với Dịch Phong đã lên tận trời xanh.
Nàng cho rằng những lời Dịch Phong nói với nàng, đều là kinh nghiệm hành tấu giang hồ tích luỹ được.
Trước tiên mặc kệ có đúng hay không, nhưng chắc chắn sẽ hữu dụng.
"Hừ. rác rưởi!"
Chân Tô Ngư Nhi đạp mấy phát thật mạnh lên đống binh khí kia.
"Cao thủ ngươi yên tâm, sau này ta chỉ đào Tiên Tinh." Vẻ mặt Tô Ngư Nhi thành thật nói: "Tuyệt đối không đào những thứ đồ rác rưởi này nữa"
"Tốt lắm!"
Dịch Phong xoa đầu nàng: "Mau nghỉ ngơi đi!"
Chờ Tô Ngư Nhỉ lui xuống, Dịch Phong chắp hai tay sau lưng đứng dậy, đi về phía bờ biển.
Bờ biển, nằm thành một đống.
Dưới chân bọn hắn, một dã nhân đang xoa xoa chân cho bọn hắn.
"Khánh à, thật hoài niệm thế giới phồn hoa ngoài kia!" Lâu Bản Vĩ cảm thán nói.
"Ca à, nhưng bây giờ chúng ta đã tiêu hết Tiên Tinh rồi, một đồng cũng không còn." Cẩu tử khhong nhịn được nói: "Đến mức, bới một đống rác rưởi cũng không moi ra được."
Nói xong, Cẩu tử giận không có chỗ phát tiết, chân chó đạp bay Triệu Cô dưới đất.
"Mỹ nhân, ta muốn mỹ nhân..."
Lâu Bản Vĩ giật lên giật xuống, lẩm bẩm trong miệng.
Dường như nhận ra gì đó, hắn bỗng nhiên lăn từ mặt đất đứng lên muốn bỏ chạy.
"Con chó này chạy đi đâu!"
Dịch Phong đứng chắp tay sau lưng, bước một bước lớn nắm chặt áo đen của hắn.
"y da ây da!"
Lâu Bản Vĩ ngẩng đẩu lên, phát ra từng tiếng uỷ khuất oan ức.
"Đừng để lão tử phải dùng đến chiêu này."
Dịch Phong xách hắn theo, thong thả hỏi: "Cho ngươi một cơ hội biểu hiện muốn hay không muốn?"
Lâu Bản Vĩ uỷ khuất chờ mong nhìn hắn.
"Giúp ta đi lấy một vài thứ, ta sợ bị người khác trộm." Dịch Phong nhìn hắn nói: "Chỉ cần ngươi có thể làm xong chuyện này, ta sẽ thưởng cho ngươi mười khối... không, năm khối Tiên Tinh. Đầy đủ năm khối, có làm hay không?"
"Tám khối!"
Lâu Bản Vĩ há to miệng.
"Chó chết, dám mặc cả với ta?"
"Ngươi ăn của ta, dùng của ta nhiều năm như vậy, ta đã từng tính toán với ngươi chưa?" Dịch Phong hùng hổ quát lên: "Nhiều năm như vậy, ta cẩn thận nuôi ngươi, ta có bao giờ oán hận nửa câu sao, từng nói với ngươi nửa câu sao?"
Bị Dịch Phong giáo huấn, Lâu Bản Vĩ điềm đạm đáng thương.
Thấy bộ dáng này của Lâu Bản Vĩ, Dịch Phong có chút không đành lòng, bèn đổi cách qua giọng điệu sâu sa thành khẩn nói:
"Ta cũng không phải muốn keo kiệt bủn xỉn với ngươi, chủ yếu như nào ngươi cũng biết, điều kiện trong nhà ta vẫn luôn không tốt, với tư cách là trụ cột, ta cũng rất khó khăn, áp lực rất lớn.
Mặc dù trước đây có lấy của ngươi một ít kim tệ, nhưng không phải tất cả đều để dành cho ngươi sao!"
"Nếu ngươi yêu cầu, giờ ta có thể trả lại nguyên vẹn cho ngươi."
Nói xong, Dịch Phong trịnh trọng lấy ra một cái túi đưa cho Lâu Bản Vĩ, trong túi trữ vật, kim tệ tràn đầy.
Lâu Bản Vĩ nhìn kim tệ đổ đầy trong túi trữ vật, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
"Đi đi, ta không nói với ngươi nữa, ngươi nói muốn tám khối Tiên Tinh thì cho ngươi tám khối Tiên Tinh. Sau khi làm xong chuyện này, ta cho ngươi ba cái trước, còn năm cái giống như kim tệ, ta giữ giúp ngươi."