Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Tô Ngư Nhi đối mặt với ma vật hai đầu đã bắt đầu hành động, dưới nhiều sự trợ giúp, tay nàng ta nắm chặt trường kiếm đạp không bay lên.
"Nhất kiếm vạn vật."
"Nhị kiếm sơn hà."
"Tam kiếm thiên địa"
"Tứ kiếm nhân quả."
Tô Ngư Nhi hét lớn, bốn kiếm liên tiếp chém xuống từ trường kiếm trong tay nàng ta.
Lập tức muôn vàn kiếm quang lóa mắt lập loè tràn ngập không trung, không khí cũng bị cắt ra tạo nên từng vòng gợn sóng không thể bình tĩnh.
"Kiếm pháp mạnh quá!"
Nơi xa Dịch Phong lại nhịn không được tán thưởng, chỉ động tĩnh này thôi cũng khiến hắn hổ thẹn không bằng.
Quả thật là một bữa tiệc thị giác mạnh mẽ.
Đây là đệ tử xuất thân từ đại thế lực sao, quả nhiên bất phàm.
Nhìn lại bản thân, thứ gì thế này.
Đột nhiên sinh lòng ghen ghét.
Nhưng mà.
Cũng chẳng có tác dụng cái rắm gì.
Kiếm quang rực rỡ ngay cả một sợi tóc của ma vật hai đầu cũng chẳng chém đứt được.
"Cái gì?"
Tô Ngư Nhi kinh ngạc biến sắc.
Sao nàng ta có thể chấp nhận kết quả này, bàn tay khẽ động.
"Cuồng sư, giết cho ta!"
"Grừt"
Một tiếng gầm thét.
Sư tử được Tô Ngư Nhi triệu hoán há cái mồm to, lộ ra khí tức uy vũ nhào về phía ma vật kia.
"Grừt"
Chiến sư bị ma vật xé thành hai nửa, không còn...
"Sao lại, sao lại như vậy?"
Gương mặt Tô Ngư Nhi trắng bệch, nhưng ma vật hai đầu đã tấn công về phía nàng ta.
"Chiến kỳ trận, khởi động!"
Tô Ngư Nhi kết thủ ấn, trận pháp bố trí chiến kỳ biến ảo giam cầm ma vật hai đầu.
Nhưng đối diện với xung kích của ma vật hai đầu, mười tám lá cờ đồng loạt ngã xuống.
Cùng lúc này quyển trục trên không cũng trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Ma vật hai đầu vung một chưởng qua rơi lên màn chắn phòng hộ của Tô Ngư Nhi.
Màn chắn phòng hộ rắn chắc chịu một kích của ma vật hai đầu lập tức xuất hiện vết nứt.
Lại tấn công thêm một đòn, vết nứt lớn hơn một chút.
Giờ phút này.
Tô Ngư Nhi đã hoàn toàn luống cuống, tay chân không biết làm sao, nàng ta hoàn toàn đánh giá thấp ma vật này, thực lực hai bên hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Mắt thấy ma vật hai đầu càng tấn công thường xuyên, vết nứt màn chắn phòng hộ càng lúc càng lớn, đầu óc nàng ta trống rỗng, đôi mắt tràn ngập khủng hoảng, hoàn toàn không biết nên làm gì mới tốt chỉ vô thức hét lên: "Cứu mạng!"
Vừa dứt lời một chưởng của ma vật hai đầu kia đã đánh tan màn chắn phòng hộ của nàng ta, ngay sau đó lại vung một chưởng tấn công về phía nàng ta.
Đã không còn đường lui nữa.
Nàng ta cũng không còn bất kì thủ đoạn gì có thể làm được vào giờ phút này.
Nhưng mà.
Chính vào lúc nàng ta cho rằng mình chắc chắn phải chết, một thanh kiếm sắt từ trên trời giáng xuống, xẹt qua chóp mũi nàng ta chém xuống. Nàng ta tận mắt nhìn thấy chỗ chuôi kiếm hình như còn bị rỉ sét.
Nhưng chính một kiếm này lại phóng đại vô hạn trong mắt nàng ta, kéo ra tàn ảnh thật dài, mang theo khí thế đánh đâu thắng đó, tràn ngập sức mạnh khủng khiếp, lấy tư thế nghiền nát chém ma vật hai đầu thành hai nửa.
Nhìn thi thể trước mắt, rất lâu Tô Ngư Nhi cũng không thể bình tĩnh lại, trong đầu chỉ còn lại một kiếm khủng khiếp ban nãy.
"Lợi, lợi hại quá!"
Đôi môi nàng ta run rẩy.
Ánh mắt không nhìn được liếc qua bên cạnh, chỉ thấy kẻ lỗ mãng mặc áo bào trắng kia nhặt ma hạch màu đen dưới đất lên, thổ ra một hơi nhẹ nhàng bước qua, đồng thời thản nhiên thốt lên một câu: "Lại nhiều hơn một vạn viên"
Tô Ngư Nhi ngơ ngác rất lâu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đuổi qua đó.
"Ngươi, chiêu kiếm vừa rồi của ngươi tên gì, ngầu quá, lợi hại W quá:
Vẻ mặt Tô Ngư Nhi sùng bái hỏi.
"Chiêu kiếm ban nãy sao?"
Dịch Phong rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó quay đầu nói với Tô Ngư Nhi: "Cứ tạm gọi nó là bình A đi"
"Cái tên kì lạ quá"
Tô Ngư Nhi không nhịn được lẩm bẩm.
Thấy Dịch Phong đi đến trước mặt, Tô Ngư Nhi vội vàng đuổi theo, ôm lấy cánh tay Dịch Phong.
"Cao nhân, huynh thật sự rất lợi hại"
Vẻ mặt Tô Ngư Nhi sùng bái nói.
Chân mày Dịch Phong khẽ cau lại, chẳng phải chỉ giết một con thủy quái hai đầu thôi sao?
Thứ này hắn đã giết mấy chục vạn con có gì lợi hại đâu?
Trừ phi là muốn lôi kéo làm quen, sau đó dễ dàng mặc cả?
Tuyệt đối không thể!
Dịch Phong nhanh chóng tránh thoát Tô Ngư Nhi.
Tô Ngư Nhi lại dân lên.
"Cao nhân, có phải huynh là loại giả heo ăn thịt hổ mà các sư thúc sư bá của ta đã nói không?" Nàng ta chớp đôi mắt to hi vọng hỏi.
Dịch Phong trầm mặc không nói.
Chuyện làm ăn một khi dính đến tình cảm cá nhân sẽ rất khó làm.
"Vậy cao nhân, có thể cho ta xem thanh kiếm ban nãy của huynh không?" Tô Ngư Nhi lại nắm cánh tay Dịch Phong hỏi.
Còn tới nữa?
Không thể lôi kéo làm quen đâu!
Sắc mặt Dịch Phong lạnh nhạt đẩy Tô Ngư Nhi ra: "Cô nương xin hãy chú ý hành vi cử chỉ của mình, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân"