Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1085: Cũng rất đáng yêu




"Ngươi dẫn đường"

Tô Tiểu Ngư nói.

Cứ như vậy hai người bước đi trên con đường trở về.

Trên đường Dịch Phong đùa giỡn một chút tâm cơ.

Bởi vì hắn nghĩ nếu đã có rất nhiều người có nhu cầu với hạt châu này, vậy người khác liệu có đến đoạt quái với hắn không?

Bản thân những nơi tụ tập quái vật với hắn mà nói đã không đủ giết, càng đừng nói còn có những người khác tranh đoạt.

Cho nên mấy ngày tiếp theo, Dịch Phong dẫn theo Tô Tiểu Ngư đi một vòng lớn, lúc này mới chuẩn bị đuổi đến đảo Ám Ảnh từ một hướng khác.

"Này!

"Ngươi vẫn nên đi phía sau đi, chỉ đường cho ta ở phía sau là được!"

Trên đường Tô Ngư Nhi nói với Dịch Phong.

"Tại sao?"

Dịch Phong khó hiểu hỏi.

"Người ở đây thưa thớt, lõ như gặp nguy hiểm ngươi không nhất định xử lý được." Tô Ngư Nhi nói.

Dịch Phong đáp một tiếng, tự giác đi phía sau Tô Ngư Nhi.

Chỉ ở?

Khiến Tô Ngư Nhi rất khó chịu.

Người này sao có thể như vậy.

"Thái độ chậm chạp của ngươi rất không ổn" Tô Ngư Nhi không nhịn được dạy dỗ: "Vừa nhìn đã biết thanh niên như ngươi không có kinh nghiệm giang hồ gì, đầu óc khờ khao."

"Ta nói cho ngươi biết, xuất môn ra ngoài đi lại trên giang hồ, quan trọng nhất là vĩnh viễn phải giữ vững một trái tim cảnh giác, bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị đối phó với bất cứ tình huống gì"

Vừa nói ánh mắt Tô Ngư Nhi vừa lóe sáng, lúc thì nhìn bên này khi lại cảnh giác nhìn bên kia, dáng về vờ như rất lão luyện.

Dịch Phong nhàn nhạt đáp lời.

Hắn đang nhớ lại khoảng thời gian này, rốt cuộc hắn đã giết chết bao nhiêu ma vật, tổng cộng có bao nhiêu hạt châu.

Đối mặt với câu trả lời lạnh nhạt của Dịch Phong.

Tô Ngư Nhi rất khó chịu.

Nàng ta ảo não tại sao không xuất hiện một chút nguy hiểm, để cái tên ngốc này nhìn thấy sự lợi hại của nàng ta.

Cũng không biết có phải nội tâm kêu gọi khiến trời cao thương xót hay không, rừng cây bên cạnh khẽ động, dường như ẩn nấp nguy hiểm cực lớn nào đó.

Ánh mắt Tô Ngư Nhi sáng ngời.

Lúc này nàng ta có cơ hội thể hiện thân thủ rồi.

"cẩn thận"

Nàng ta hét lớn một tiếng, cả người bay vút lên trời, kiếm quang trong tay cũng đột nhiên chém xuống.

Xoạt.

Đại thụ bên cạnh ầm ầm sụp đổ đồng thời một luồng huyết quang bắn ra.

Tô Ngư Nhi thong thả đáp xuống đất.

Nhìn thần sắc Dịch Phong dường như có chút hoảng loạn, nhịn không được an ủi nói: "Không cần sợ, có bổn nữ hiệp ở đây nguy hiểm đã được giải quyết"

"Nhưng cũng phải nói lại, hôm nay nếu không có ta ở đây ngươi sẽ gặp nguy hiểm"

"Hắn, hẳn không đến mức đó đâu?"

Sắc mặt Dịch Phong kì lạ giật giật chân mày nói.

"Ngươi người này, có biết vừa rồi thứ kia ẩn núp ở nơi đó, có bao nhiêu nguy..."

Vừa nói Tô Ngư Nhi vừa quay đầu lại nhìn về phía thi thể, phát hiện một con lợn rừng bị chém thành hai nửa ngã trên mặt đất, lời nói thốt ra một nửa gắng gượng nuốt trở vào, gương mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng.

"g, tuy chỉ là một con lợn rừng bình thường, nhưng nếu không cẩn thận, người tu luyện cũng sẽ bị thương" Tô Ngư Nhi đỏ mặt, sắc mặt xấu hổ cưỡng ép giải thích: "Hơn nữa ta chỉ mượn con lợn rừng này dạy ngươi một đạo lý, gặp phải bất kì việc gì đều phải nghiêm túc đối đãi, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác"

1Ô, đa tạ cô nương."

Dịch Phong thấy hơi phiền.

Trong lòng hắn mới vừa thống kê một ít con số, bị một kiếm của Tô Ngư Nhi chém cho không nhớ rõ nữa.

"Này, ngươi có thái độ gì vậy?"

Tô Ngư Nhi đỏ mặt, vẻ mặt trịnh trọng ngăn trước mặt Dịch Phong nghiêm túc nói: "Ngươi đừng nghĩ ta việc lớn làm qua loa, chỉ là ta cảm thấy mình là người có tấm lòng hiệp nghĩa, hơn nữa là một tiền bối có kinh nghiệm lão luyện, cần phải dạy người mới không chút kinh nghiệm lịch luyện như ngươi một ít đạo lý."

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tô Ngư Nhi, Dịch Phong cũng xụ mặt, trịnh trọng gật đầu.

"Hiểu rồi."

Nói xong Dịch Phong lại bắt đầu tính nhẩm.

Thấy thế Tô Ngư Nhi mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu.

Hai người tiếp tục nhanh chóng lên đường.

"Ngươi thấy kiếm này của ta thế nào?" Đi một đoạn đường, Tô Ngư Nhi lại tìm đề tài để trò chuyện.

"Rất tốt"

Dịch Phong đáp, nhìn sắc mặt không quá tốt của Tô Ngư Nhị, hắn lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Cực kì tốt!"

"Ừm Tô Ngư Nhi vừa lòng gật đầu, sau đó bổ sung nói: "Thanh kiếm này là mười tám năm trước ta lấy được trong một mật cảnh lợi hại nào đó. Lúc ấy vì lấy nó ra đã phế lão đại thần, hơn nữa vô số cao thủ tranh đoạt, ài, ta chính là đánh giết khỏi muôn trùng vây, nhớ tới trận chiến ấy..."

Tô Ngư Nhi thổn thức lắc đầu, vỗ bả vai Dịch Phong nói: "Chờ bổn nữ hiệp lần sau có thời gian sẽ kể cho ngươi nghe"

"Cô nương mấy tuổi rồi?" Dịch Phong đột nhiên hỏi.

"Mười chín!"

Tô Ngư Nhi nhìn về phía Dịch Phong.

"Lợi hại!"

Dịch Phong giơ ngón tay cái lên.