Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1080: Không thể không thỏa hiệp




Nhìn Bạch Tuấn pha trà, chờ đợi câu trả lời của gã.

"Được!"

Bạch Tuấn còn đang nghiên cứu nước trà của mình, đơn giản đáp lời.

Sắc mặt nhóm người Trận lão có chút khó coi.

Chuyện này liên quan đến dân sinh, đại sự liên quan đến nhiều người như vậy lại qua loa như thế, khiến trong lòng bọn hắn rất khó chịu.

"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì?"

"Nói xong thì đi đi"

Toàn bộ tinh thần của Bạch Tuấn đều dồn vào việc pha trà, nhìn thấy nhóm người Trận lão còn đứng ở đó không nhịn được ngẩng đầu nói.

"Ngươi không có gì muốn nói sao?"

Trận lão cau mày hỏi: "Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ!"

"À, cũng phải"

Bạch Tuấn nghe vậy rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Chuyện nên nói đã nói hết rồi, không còn gì để nói nữa"

"Nếu bắt buộc phải nói chính là các ngươi mau sắp xếp đi, thời gian không còn nhiều nữa, đợi ta dùng xong ấm trà này cũng nên bắt đầu xây dựng trận dịch chuyển rồi."

"Ừm, cứ như vậy thôi, các ngươi đi đi"

Bạch Tuấn phất tay.

Nhóm người Trận lão ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chỉ đành bất đắc dĩ rời đi.

Dù sao tình thế không bằng người ta.

Mà sau khi nhóm người Trận lão rời đi, Bạch Tuấn híp mắt hưởng thụ tách trà vừa pha.

"Trà ngon!"

Sau khi tán thưởng một phen, gã phất tay với người sau lưng.

"Thiếu chủ"

Một hắc y nhân cúi đầu nói.

"Truyền tin cho đám người Triệu Cô, trở lại làm việc thôi"

Bạch Tuấn thản nhiên nói.

"Vâng!"

Hắc y nhân nghe vậy bóp nát ngọc giản màu đỏ, tin tức nhanh chóng được truyền đi.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.

Nhóm người khi trước rời khỏi phi thuyền, lục tục trở về phi thuyền.

Từ đầu đến cuối Bạch Tuấn đều chờ ở đó, nhắm mắt dưỡng thần.

"Chỉ còn lại Triệu Cô, người đâu?"

Bạch Tuấn đột nhiên lên tiếng hỏi.

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai có thể trả lời gã.

Không nhìn ra biểu cảm trên gương mặt Bạch Tuấn, khựng lại một lúc mới nói: "Tiếp tục đợi đi, dù sao xây dựng trận dịch chuyển thiếu một người tỷ lệ thành công sẽ thấp hơn một phần, hơn nữa cũng không vội trong một hai ngày này."

Nhưng mà.

Điều khiến tất cả mọi người không ngờ lần chờ đợi này chính là nửa tháng.

Trong nửa tháng này, nhóm người cửu giới đã có hành động lớn, vô số cư dân tiên giới bắt đầu di chuyển đến các nơi như Trận Giới, đương nhiên vẫn có rất nhiều người lựa chọn ở lại tiên giới như cũ.

Nhưng mà Triệu Cô vẫn chưa trở về.

Cuối cùng chân mày Bạch Tuấn cũng cau lại.

"Truyền thêm một lệnh khẩn cấp cho hắn ta"

Mệnh lệnh khẩn cấp được phát đi.

Lần chờ đợi này lại qua thêm bảy ngày, chẳng thấy bóng dáng Triệu Cô đâu.

Trước sau đã hơn hai mươi ngày cũng gần một tháng, Triệu Cô hoàn toàn mất liên lạc, thoáng chốc khiến tất cả mọi người ngồi không yên, xôn xao suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Chắc không phải Triệu Cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy chứ?" Có người đoán: "Nếu không cũng chẳng đến mức không báo về một tin!"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi?"

Người khác không nhịn được nói: "Nơi thâm sơn cùng cốc như cửu giới có thể khiến Triệu Cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được, người của cả cửu giới gộp lại cũng không ai có thể làm gì được hắn ta!"

Nói như vậy mọi người cũng gật đầu bảo phải.

Rất nhiều người trong số bọn hắn đã đi dạo cửu giới một lượt, trong lòng rất rõ ràng thực lực trung bình của cửu giới.

Nói tất cả mọi người gộp lại cũng không làm gì được Triệu Cô, không hề quá đáng chút nào, hai bên hoàn toàn không cùng một tầng lớp.

"Liệu có khi nào trong cửu giới có hung địa gì đó, khiến Triệu Cô bị nhốt bên trong không ra ngoài được không?" Lại có người suy đoán nói.

"Cũng không thể nào."

Mọi người lắc đầu: "Nếu đây là nơi nuôi nhốt đã định sẵn cấp bậc của nó, không thể nào có nơi đại hung gì đó khiến Triệu Cô bất lực được"

"Hẳn là tự hắn ta không muốn hỏi âm nhỉ?"

Mọi người không nhịn được suy đoán.

Suy đoán này được không ít người tán thành.

Bởi vì mọi người đều biết Triệu Cô và Bạch Tuấn bất hòa, thậm chí không phục Bạch Tuấn, cho nên khả năng cố ý ngó lơ thoạt nhìn cao hơn một chút.

Đương nhiên.

Những kẻ như bọn hắn hoặc ít hoặc nhiều đều không phục Bạch Tuấn, cùng xuất thân từ đại thế lực, tư lịch thực lực nhìn qua cũng không chênh lệch bao nhiêu, dựa vào đâu để Bạch Tuấn dẫn dắt bọn hắn.

Chẳng qua khi không liên lụy đến lợi ích, bọn hắn sẽ không xé rách da mặt với Bạch Tuấn.

"Xây dựng trận dịch chuyển đi!"

Với việc Triệu Cô mất liên lạc, Bạch Tuấn không bày tỏ bất kì thái độ gì mà trực tiếp hạ lệnh.

Phi thuyền.

Bay vọt qua không trung.

Những nơi đi qua đều hỗn loạn.

Bởi vì chuyện này đối với cửu giới mà nói, nhất là với tất cả mọi người và các thế lực ở cửu giới không nghi ngờ gì là một sự xáo trộn cực lớn.

Phi thuyền bay vọt qua cuối cùng dừng lại ở vị trí chính giữa tiên giới.

"Bắt đầu đi!"

Bạch Tuấn thản nhiên nói một câu, sau đó đáp xuống đất đứng ở vị trí trung tâm nhất.