Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1065: Truyền thừa cổ thần




Tại sao.

Tại sao khi trước hắn còn rất trực tiếp, rất biết trêu chọc, đến cuối cùng lại đột nhiên lạnh nhạt như vậy?

Lạt... lạt mềm buộc chặt sao?

Đồng tử Dịch Phong khẽ động.

Nữ nhân này.

Lẽ nào không phải đến để trả tiền cho ta sao?

Nếu phải vậy thì mau lấy khoản cuối ra đưa cho ta đi.

Hai người tâm tư khác nhau.

Dịch Phong ngồi đó rất lâu rất lâu cũng không thấy Thi Thanh Vũ nhắc đến tiền thật sự không ngồi yên được nữa, bèn nghĩ cách nhắc tiền.

Nhưng mà trực tiếp nhắc đến Dịch Phong vẫn cảm thấy không hay lắm.

Cho nên hắn nghĩ đến một cách uyển chuyển hơn một chút.

Hắn lơ đãng nhìn Tô Bạch, khóe môi khẽ động.

Tô Bạch thật sự là con giun trong bụng Dịch Phong, nhìn khẩu hình đã biết Dịch Phong muốn làm gì.

Một lúc sau.

Tô Bạch đã tìm được một bức tranh sơn thủy.

"Thi tông chủ, gần đây rảnh rỗi không có gì làm vừa khéo ta có được một bức họa, ta rất vừa ý họa tác này, cô có muốn xem cùng không?" Dịch Phong cười hỏi.

"Được!"

Thấy Dịch Phong chậm chạp không có động tĩnh vậy mà lên tiếng mời nàng ta thưởng họa, trong lòng Thi Thanh Vũ lập tức vui mừng, vội vàng gật đầu.

Tranh sơn thủy.

Bày ra trên bản.

Hai người quan sát tỉ mỉ.

Nhưng Dịch Phong lại có dụng ý khác, tranh sơn thủy này không biết ở đâu ra, trong mắt hắn nhìn qua cũng chỉ bình thường không có gì đặc biệt.

Có điều không hề trở ngại hắn hành động.

"Thi tông chủ, cô xem nước trong thác này, có phải vẽ như vật sống không?" Dịch Phong nhẹ giọng hỏi.

Thi Thanh Vũ tỉ mỉ quan sát.

Cũng không nhịn tán thưởng nói: "Thác nước này quả thật vẽ rất đẹp, giống như ngài đã nói vậy, cứ như nó đang chảy trong bức tranh"

? ?2 Nghe thấy câu nói của Thi Thanh Vũ, sắc mặt Dịch Phong đen lại.

Gương mặt tràn ngập dấu hỏi.

Mẹ nó chứ.

Bức tranh rác rưởi như vậy, còn như vật sống à, sống cái rắm.

Hơn nữa ta bảo cô nhìn nước là thật sự muốn cô nhìn nước sao?

Trong thác nước kia Tô Bạch đã thêm vào hai chữ "trả tiền", to như vậy thật sự không nhìn thấy à?

Sau một phen tán thưởng.

Tâm tư Thi Thanh Vũ hoàn toàn đắm chìm trong bức tranh, hoàn toàn không nhìn thấy hai chữ đó.

Dịch Phong nhíu mày.

"Dịch Phong tiền bối, ngài sao vậy?" Thi Thanh Vũ vội hỏi.

"Không, không có gì"

Dịch Phong lại lần nữa lộ ra nụ cười ôn hòa, trong lòng lại đang nghĩ nên làm sao đây.

tầm mắt vô thức liếc về nơi xa, lòng hắn lại nghĩ ra một kế.

"Thi tông chủ, có hứng thú cùng tại hạ đi ngắm cảnh không?"

Dịch Phong cười hỏi.

"Dự ỌC là Thi Thanh Vũ vội vàng đồng ý.

Trong lòng như nai con nhảy loạn, không ngờ sau khi Dịch Phong cùng nàng ta thưởng họa xong lại đưa nàng ta đi ngắm cảnh.

Hai người ra khỏi đình viện.

Lại xuyên qua rừng cây nhỏ đến bên cạnh vách núi của Bách Luyện Tông.

Rìa vách núi, sương mù lượn lờ.

Cạnh vách núi, hoa thơm chim hót.

Tùy tiện hít sâu một hơi đều là không khí tươi mát trong lành.

"Thi tông chủ"

"Hửm?"

"Cô nhìn hai ngọn núi kia..."

Thi Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn qua, tràn ngập vẻ khó hiểu sau đó nghiêng đầu nhìn Dịch Phong.

"Cô cảm thấy hai ngọn núi đó nếu gộp lại với nhau sẽ giống cái y 8 gọp gì?" Dịch Phong cười tủm tỉm hỏi.

"Chúng nó sao?"

Thi Thanh Vũ lại đánh giá hai ngọn núi kia thêm lần nữa, sau đó trong mắt dần dần hư ảo.

Rất lâu rất lâu sau...

Sắc mặt nàng ta kinh ngạc.

Hai ngọn núi kia hợp lại với nhau chẳng phải là hình trái tim sao?

Nàng ta lập tức che môi đỏ, thân hình yêu kiều không nhịn được khẽ run.

Thì ra, thì ra Dịch Phong dùng cách này để bày tỏ tâm ý với nàng ta.

Trong mắt.

Mơ hồ lóe lên ánh sáng.

Vách núi này.

Là tông chủ của Bách Luyện Tông, không biết nàng ta đã đến đây bao nhiêu lần.

Ngày xưa, loại phong cảnh này với nàng ta mà nói rất bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng mà hôm nay nàng ta mới phát hiện vẻ đẹp chân chính của phong cảnh này!

Nhìn mặt nghiêng của Thi Thanh Vũ lộ ra biểu cảm bừng tỉnh hiểu rõ, khóe môi Dịch Phong giương lên.

Hỏi: "Cho nên Thi tông chủ, cô thấy giống cái gì?"

"Là tâm ý của ngài."

Thi Thanh Vũ cúi đầu, cầm lòng không đậu đến gần Dịch Phong một bước, hờn dỗi nói.

" ?" ?

Nghe câu nói của Thi Thanh Vũ, sắc mặt Dịch Phong lập tức đen thui.

Tâm ý?

Tâm ý của ta?

Tâm ý cái mẹ gì chứ.

Là tiên tinh!

Tiên tinh!

Tiên tinh đấy!

Hai ngọn núi này hợp lại là một viên tiên tỉnh lớn sống động, lẽ nào hình thái của tiên tỉnh cũng không biết sao?

Dịch Phong suýt nữa phát điên.

Coi như hắn đã nhìn ra nữ nhân này muốn nợ tiền không trả.

Hắn nghiêm mặt xoay người, nghiêm túc nhìn về phía Thi Thanh Vũ.

Sắc mặt.

Nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"Thi tông chủ, chuyện đến nước này, có vài thứ không thể không nói thẳng với cô..."

Dịch Phong nói từng câu từng chữ.

Nhìn Dịch Phong nghiêm túc trước nay chưa từng có cùng câu nói trịnh trọng của Dịch Phong, trái tim Thi Thanh Vũ bỗng nhiên giật thót.

Hắn...

Hắn muốn bày tỏ với ta sao?