Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1056: Trở tay không kịp. (2)




Bóng tối bao trùm những thành trì, biến nơi đó thành những toà tử thành.

Đồng thời.

Tốc độ của bóng tối vô biên còn đang tràn ra khắp nơi.

Bóng đen u ám sắp bao phủ địa vực, vô số chim muông con người chạy trốn, kéo thành hàng dài, tiếng khóc tiếng kêu thảm thiết nối thành một mảng, quả nhiên đã thành địa ngục trần gian.

Nhưng.

Bên trong hàng người đang chạy trốn thục mạng, còn xuất hiện không ít nhân loại và yêu thú toàn thân sương đen mù mịt.

Đám nhân loại và yêu thú bị ma hoá, như những tang thi, tuỳ ý tấn công những người khác.

Trong nhân loại, không ít các cao thủ phối hợp cùng nhau phản kháng, thế nhưng đối mặt với ma vật bị ma hoá ngày càng nhiều, những chống cự này bị tiêu diệt rất nhanh.

"Xong hết rồi!"

Trên linh thuyền, nhìn một màn trước mắt này, Trận lão lảo đảo ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

"Trận lão!"

Những người khác vội vã đỡ lấy, trong mắt cũng ánh lên vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Vì mọi người nhở linh dịch mới có chút hi vọng, tuyệt đối không ngờ rằng, mọi thứ đột nhiên ập tới!

Làm cho người ta trổ tay không kịp!

Rõ ràng, có linh dịch, hắn liền cho rằng có tia hi vọng.

Thế nhưng nhìn địa ngục Tu La trận trước mắt, tia hi vọng như bình minh ló dạng kia trở lên ảm đạm.

Bọn hắn chỉ còn nửa chum linh dịch, mà đáng tiếc đám người ma hoá kia nhiều vô tận...

Nhìn cảnh tượng trước mắt, toàn thân Trận lão run rẩy.

Kèm theo đó, âm thanh cũng nghẹn ngào: "Chẳng lẽ... trời muốn diệt cửu giới ta hay sao?"

Đám người theo sau cũng đau thương bi phẫn không thôi.

Bọn hắn đỡ Trận lão không ngừng thở dài dậy, cắn môi đỏ mắt không đành lòng chứng kiến cảnh tượng trước mắt, mặt mũi đầy vẻ tuyệt vọng...

Chỉ riêng Hùng Thiên, có lẽ vì được linh dịch gột rửa qua, sau khi ma hoá lại khôi phục vẻ thư thái thanh minh. Nên hắn càng kiên định hơn so với người khác một chút.

Đích thân hắn đỡ Trận lão dậy: "Trận lão đừng nóng vội, biết đâu có biện pháp khác thì sao?"

Nghe thế, Trận lão tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lắc đầu lẩm bẩm.

"Không có khả năng đó."

"Không có biện pháp đâu"

"Chúng ta đã hoàn toàn không còn cách nào."

Nói xong, hắn vô cùng mệt mỏi thở dài một hơi: "Giờ chỉ còn cách, gửi cho tất cả thế lực cấp một, hồng sắc tín thư"

Hồng sắc tín thư, là thư tín cấp cơ mật của cửu giới.

Bên ngoài và bên trong Giới Tường, vốn chỉ vài người biết được nội tình.

Bọn họ tưởng rằng sẽ ngăn được con sóng dữ, trấn thủ đống ma khí này, cứu cửu giới khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Xem ra...

Chính bọn hắn đã đánh giá bản thân mình quá cao.

Kế sách bây giờ, chỉ còn cách nói với những người không biết gì bên ngoài kia về tình hình Giới Tường.

Sau đó liên hệ với tất cả mọi người, cùng nhau hợp lực chống giặc ngoài.

Thiên Bá Tông.

Ngay khi đám người Trận lão đang lo lắng chuyện Linh giới, Tằng Hiền dẫn theo đám người Vương Y Vận canh giữ ở Thánh Địa Sơn Cung tầng thứ ba, chờ Đặng Triều xuất quan.

Tằng Hiền chờ vong vo xung quanh được nửa tháng.

Sốt ruột không chịu được.

Thế nhưng không cách nào một mình mở cánh cửa đang đóng chặt của Thánh Sơn Địa Cung, cưỡng ép kéo Đặng Triều ra.

Chỉ còn cách đứng đây chờ.

Cuối cùng, bên cạnh vang lên tiếng kêu quỷ dị.

"Aiz nha!"

"Lão tỏ ra rồi!"

Tằng Hiền vội vã quay đầu, liền thấy La Nguyên chỉ vào Tinh Hà Đồ kích động không thôi.

Tằng Hiền tiến lên, nhìn vào Tinh Hà Đồ.

Quả nhiên thấy điểm sáng của Đặng Triều sáng lên.

Sắc mặt hắn vui vẻ, tranh thủ lấy ngọc giản ra.

"Lão Đặng lão Đặng, ngươi đã tỉnh chưa? !"

"Thân thể không sao chứ?"

"Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?"

Hỏi liên tục, nhưng đáp lại hắn, chỉ có tiếng thở bên trong ngọc giản.

Thổ hổn hển được lúc lâu, mới nghe thấy âm thanh suy yếu buồn bả của Đặng Triều.

"Đừng nóng vội, đính thân bản tổ toạ trấn, có thể xảy ra chuyện gì?"

Bất tình lình ngất xỉu, lần thứ ba...

Thân là lão tổ Thiên Bá Tông, hắn không cần mặt mũi sao?

Mẹ nó... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thân thể giống như bị cái gì chạy qua ép rã thành từng mảnh...

"Không sao thật chứ?" Trong ngọc giản truyền đến giọng điệu nghi ngờ của Tằng Hiền: "Vậy tại sao mệnh quang của ngươi lại tắt đến ba lần?"

Đặng Triều hít một hơn, ổn định hơi thở chốc lát.

"Ta chỉ đột nhiên tiến vào trạng thái ngộ đạo thôi, chìm vào giấc ngủ mà thôi"

"Ha, vậy là tốt rồi."

Tằng Hiền nghe xong, biết Đặng Triều không xảy ra chuyện gì, liền thả lỏng được chút.

Ổ trạng thái lĩnh ngộ nào đó, mệnh đạo cũng sẽ ngủ say theo. Bởi vậy mệnh quang mới yếu đi thậm chí biến mất như đã tạ thế.

"Tốt rồi, không có chuyện gì. Vậy thì nhanh truyền tống xuất hiện đi"

Tằng Hiền thúc giục nói: "Chúng ta ở tầng thứ ba chờ ngươi."

Vừa nói xong, chỉ nghe thấy Đặng Triều lời lẽ chính nghĩa đứng đắn nói: "Như vậy sao được? !"

"Ta còn chờ tên tiểu tử Dịch Phong kia ra cửa thứ nhất đây!"

"Không phải có ý định thu thập hắn sao, tốt xấu gì cũng phải tận mắt nhìn thấy thực lực của hắn mới được."