Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1051: Suýt nữa gặp nạn. (2)




Trong lúc Tôn Trung Hoàng còn đang khiếp sự chưa kịp định thần lại, nghe Tô Bạch nói, Tôn Trung Hoàng vô thức dập đầu.

"Khách khí, khách khí rồi"

Dịch Phong mỉm cười, cũng không xen vào chuyện hai người nữa, tiếp tục chắp tay sau lưng đi về phía rừng cây nhỏ tần bộ.

"Đứng lên đi!"

Tô Bạch nói.

Tôn Trung Hoàng sợ hãi đứng dậy.

"Ngươi mới thành đồ đệ của ta, ta cũng không có đồ gì tốt cho ngươi. Nói đi, ngươi có nguyện vọng gì, ta có thể thoả mãn ngươi, cố gắng hết sức" Tô Bạch hỏi.

"Òm.."

Mồ hôi Tôn Trung Hoàng chảy ròng ròng.

Chớp chớp mắt rồi buột miệng thốt ra.

"Đồ nhi không có yêu cầu gì khác, chỉ có ý niệm duy nhất, kiên quyết ủng hộ Dịch Phong đại nhân, khiên quyết ủng hộ Thi Thanh Vũ tông chủ!"

"Nếu ai đối địch với họ, đồ nhi sẽ không ủng hộ!

Tôn Trung Hoàng dựng thẳng ngón tay, mặt mũi đầy kiên định.

"Rất tốt!"

Sắc mặc Tô Bạch ngưng một chút.

Lập tức tán thưởng...

Thời gian một thoáng đã qua.

Thêm mấy ngày trôi qua.

Bây giờ việc vặt như quét rừng cây nhỏ ôn hoà trong nội viện, toàn bộ đều được Tôn Trung Hoàng bao trọn.

Mặc dù phải làm công việc chân tay nặng nhọc ở đây, nhưng địa của hắn trong môn phái vài ngày đã tăng mạnh. Thậm chí đến đám Nhị trưởng lão cũng cung kính hắn, dù cho hắn vốn là đồ đệ của Tôn Tử Mi.

Bởi vì.

Đơn giản vì hắn thành đồ đệ của Tô Bạch, thêm nữa là có thể ở trong nội viện của Dịch Phong làm việc vặt.

Đương nhiên.

Tôn Trung Hoàng cũng rất rõ ràng.

Nên xưa nay hắn chưa làm gì quá phận.

Hôm nay.

Thiên lao mở cửa.

Một tia sáng chiếu vào, làm cho cảnh vật u ám xung quanh xuất hiện từng tia sáng rực.

Tôn Trung Hoàng đứng chắp tay, dẫn theo rất nhiều cấp cao của Bách Luyện Tông đi vào thiên lao.

Hắn lần lượt lướt qua từng phòng giam phủ kín trận pháp, dò xét từng phòng.

Cuối cùng.

Đi tới trước phòng giam Tôn Tử Mi.

Tôn Tử Mi đã nhiều ngày khổ sở chờ đợi, nhìn thấy, mặt mày kích động đứng thẳng lên.

Đồ nhi ngoan của ta.

Quả nhiên ta không nhìn nhầm.

Ha ha ha ha....

Hăng hái như vậy, xem ra đã thành công! Còn dẫn theo nhiều người như vậy, xem ra đã nắm giữ Bách Luyện Tông trong tay.

Nhưng mà.

Điều khiến hắn không ngờ là, Tôn Trung Hoàng không dừng lại một chút, trực tiếp lướt qua.

Chỉ nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Người đâu, người này còn cử động được, có nguy cơ vượt ngục, tăng thêm mấy tầng cấm kỵ trong lao của hắn đi"

:

22 Tôn Tử Mi như bị sét đánh.

Đôi chân lảo đảo lui lại, thân thể đâm vào tường, con người đây vẻ ngu ngốc trì độn.

Sau đó lão phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.

Tôn Trung Hoàng đi xa, lỗ tai giật giật, không quay đầu lại.

Sư tôn à.

Chớ trách đồ nhi bất hiếu.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi đi lâm đường nên mới có kiếp nạn này.

Cũng may.

Ngươi cũng chưa làm đến mức đường cùng.

Cho nên chiêu này của đồ nhi, chính là cứu ngươi!

Mật thất Bách Luyện Tông.

Hào quanh nhàn nhạt chiếu sáng cả mật thất, từ trong quang huy chói lọi, từng luồng khí tức khuếch tán xung quanh.

Mà được quang huy bao bọc bên trong, là hai bóng dáng nữ tử xinh đẹp.

Hai người tóc dài buông xoã, trên trán liên tục túa ra từng giọt từng giọt mồ hôi, từ sắc mặt tái nhợt, xem ra tình trạng hai người vẫn không tốt như trước.

"Hộc hộc!"

Lúc này, Thi Thanh Vũ ngồi phía trước phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ tử áo đen sau lưng vội vàng đứng lên đỡ Thi Thanh Vũ.

"Tông chủ!"

"Ngươi thế nào rồi?"

Nữ tử áo đen vội hỏi.

"Ta không sao."

Thi Thanh Vũ khoát tay an ủi, nói: "Chỉ có điều vì lần phản phệ này, còn thêm bệnh nặng giấu trong người không chịu chữa, nên mới dẫn đến tình trạng này"

"Ngài vất vả rồi."

Nữ tử áo đen cúi đầu nói: "Không thì khoảng thời gian này cố gắng giải quyết tám chín phần trước đã, nghỉ ngơi một chút, lại li cố gắng thêm mấy ngày mới có thể khỏi hẳn Thi Thanh Vũ gật gật đầu.

Nhưng sắc mặt lại không giãn ra nổi.

Mặc dù mấy ngày nữa thương thế được giải quyết xong, nhưng bên ngoài thì sao?

Phải biết rằng.

Bên ngoài còn có một tên Dịch Phong.

"Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?" Thi Thanh Vũ không nhịn được hỏi.

"Từ lúc ngài bế quan đến giờ, đã hơn nửa tháng" Nữ tử áo đen trả lời.

Nói đến đây, nàng cũng nhíu mày, nửa tháng bế quan đối với hai người mà nói, chỉ là chuyện nhắm mở mắt.

Thế nhưng bên ngoài.

Lại đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.

"Hơn nửa tháng sao?"

Thi Thanh Vũ khẽ nói: "Nếu ta đoán không nhầm, Thượng Tông Đại Bỉ và Tông Môn Tông Hội, hẳn đều diễn ra trong nửa tháng này."

"Đúng:

Nữ tử áo đen cúi đầu đáp, sao đó cũng không nhịn được thở dài một hơi.

Vừa là Thượng Tông Đại Bỉ.

Vừa là Tông Môn Tông Hội Mọi người ai cũng đoán được, Đại tưởng lão Tôn Tử Mi chắc chắn sẽ nhờ đó mà gây ra vài chuyện.

Mà tên Dịch Phong kia, phải đối mặt một mình.