Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1041: Thì ra có chuyện như vậy (2)




Sau đó.

Những tông môn khác nhận được tin tức, lập tức đuổi tới Bách Luyện Tông tặng lễ vật.

Hơn nữa khi ông ta muốn ra tay với Tô Bạch, Phạm Xung trực tiếp xé rách da mặt đả thương ông ta.

Tất cả mọi thứ, toàn bộ đều ăn khớp.

Nếu thêm vào một vài chuyện đã xảy ra khi trước, vậy chuyện này càng không có gì bất ngờ.

Đó chính là khoảng thời gian trước, vô số yêu thú của Bách Luyện Tông ông bị độc thủ thần bí săn giết.

Đối với độc thủ thần bí này bọn hắn vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm lo âu, hơn nữa vẫn đang tìm kiếm.

Mà bây giờ xem ra độc thủ thần bí kia chính là Tô Bạch.

Bởi vì Tôn Tử Mi lại nhớ đến ngày đó khi ông ta dẫn theo đệ tử vào núi, từng tận mắt nhìn thấy Tô Bạch từ trong núi đi ra.

Lúc ấy ông ta còn nghi ngờ, một đệ tử tạp dịch sao lại vào núi, vậy mà còn có thể bình yên vô sự.

"Nếu đại trưởng lão đã đoán được, ta cũng nói thẳng!"

Vương Việt ở một bên thấy vậy, vốn dĩ không dám để lộ thực lực của Tô Bạch, nhưng lúc này thấy Tôn Tử Mi đã đoán ra gần hết cho nên ông ta dứt khoát kể ra chuyện Tô Bạch đã cứu huynh trưởng của minh.

"Vậy mà còn có chuyện này à!"

Vẻ mặt Tôn Tử Mi trịnh trọng đứng thẳng lên.

Hít sâu một hơi.

Bởi vì Vương Việt vừa nói như vậy đã không còn nửa điểm bất ngờ nào nữa.

Tô Bạch.

Chính là một cao thủ thần bí!

Thiên Bá Tông cũng vậy, mấy chục tông môn kia cũng thế, đều vì hắn ta mà đến.

Thật không ngờ.

Trong Bách Luyện Tông của ông ta, vậy mà có một vị đại phật như thế.

Trong viện.

Dịch Phong ngôi ở bàn đá.

Một vò rượu nhỏ, một đĩa khô bò, một đĩa đậu phộng, cực kì sảng khoái.

Mà bên dưới trừ Tô Bạch ra còn có mười mấy tiểu tạp dịch khác, bọn hắn cung kính đứng một bên, gương mặt tràn ngập vẻ kích động và cảm kích.

Tuổi tác của những tiểu tạp dịch này cũng tương đương Tô Bạch.

Là Dịch Phong yêu cầu Tô Bạch chọn lựa kỹ càng, tính cách bọn hắn đơn thuần, phẩm hạnh tốt đẹp, quan trọng nhất là nghe lời giống như Tô Bạch.

Sau khi bảo Tô Bạch triệu tập bọn hắn đến, Dịch Phong cho bọn hắn chút xíu tu vi.

"Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi trừ việc giúp ta quét dọn vệ sinh ra còn phải giúp ta vào núi kiếm chút đồ ăn hoang dã!"

"Đương nhiên cũng không cần là thứ hiếm có gì, bởi vì số lượng ta cần không ít, chỉ cần nhìn thấy ăn ngon là được"

"Tất nhiên nếu có thứ quý hiếm, có thể bắt được thì cố gắng bắt!

Dịch Phong nhấp một ngụm mỹ tửu, dặn dò các tiểu tạp dịch.

Dù sao Dịch Phong nghĩ Thi Thanh Vũ bế quan nhiều ngày như vậy, nhất định sẽ không ra ngoài nhanh như thế.

Mà sau khi nàng ta ra ngoài thanh toán khoản cuối cho hắn, hắn có thể thuận lợi rời khỏi đây đi tìm đệ tử cuối cùng rồi.

Quá trình tìm đệ tử rất buồn tẻ.

Tuy bây giờ hắn có tiên tỉnh, nhưng hành tẩu giang hồ cũng khó đảm bảo mình sẽ bị nhốt ở nơi nào đó khó lòng thoát hiểm trong thời gian ngắn.

Cho nên.

Phòng ngừa chu đáo là chuyện cần thiết.

Trong nhẫn không gian thường chuẩn bị một ít thực phẩm, miễn cho khi bản thân gặp nguy hiểm sẽ đói chết cũng là một chuyện cực kì quan trọng.

Cho nên đây cũng là lý do tại sao Dịch Phong lại cần nhiều tạp dịch như vậy.

Dịch Phong cũng nghĩ xong rồi.

Đến khi đó thịt khô lạp xưởng đùi khô gì đó chuẩn bị nhiều hơn một chút, dù cho tình hình có tệ hơn nữa cũng có thể đem kho, cũng có thể lấy túi bọc lại sau đó hút chân không, làm thành bao bì hút chân không cũng được.

Mười mấy tiểu tạp dịch cung kính đáp.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Bạch mười mấy tiểu tạp dịch lập tức vào núi sau.

"Chia ra hành động."

"Nhất định phải khiến đại nhân hài lòng!"

Tô Bạch là tiểu thủ lĩnh, uy nghiêm dặn dò.

Những tiểu tạp dịch khác đáp lời, bước chân khẽ động lướt qua bốn phương tám hướng xung quanh.

"m!"

"ầm ầm ầm!"

"Bốp bốp bốp..."

"Ngao ngao ngao..."

Không lâu sau trong núi sau của Bách Luyện Tông, truyền đến âm thanh nổ vang và tiếng la hét thảm thiết của yêu thú.

Mười mấy tiểu tạp dịch càn quét cả đoạn dường như châu chấu đi cư.

Mà động tĩnh trong núi lập tức truyền đến Bách Luyện Tông.

"Chuyện gì vậy?"

"Là cao thủ thần bí khi trước lại xuất hiện sao?"

"Chắc không phải hắn muốn ra tay với Bách Luyện Tông đấy chứ!"

Vô số đội tuần tra hành động, rất nhiều đệ tử không biết sự tình khủng hoảng bất an.

Mà nhị trưởng lão, tam trưởng lão cùng nhóm người Vương Việt nghe thấy động tĩnh cũng lập tức tập trung lại.

"Chuyện gì vậy?"

Nhị trưởng lão không nhịn được hỏi.

"Hình như lại là tiền bối Tô Bạch giết yêu thú ở núi sau!" Tam trưởng lão nhìn động tĩnh núi sau, không nhịn được nói.

"Tiền bối Tô Bạch này vô duyên vô cớ săn giết yêu thú làm gì?"

Nhị trưởng lão cau chặt mày nhớ đến khoảng thời gian trước mấy yêu thú hộ sơn của Bách Luyện Tông đều không còn, trong lòng ông ta lập tức dâng lên dự cảm không lành.