Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1020: Ta sẽ chú ý ngươi (2)




Vương Y Vận vừa dứt lời.

Mọi người ở hiện trường xôn xao bàn tán.

Đều quay đầu tìm kiếm người của Bách Luyện Tông.

Phải biết người của Bách Luyện Tông được trưởng lão Vương Y Vận đơn độc nhắc tới.

Nhưng mà.

Giang Tả Giang Hữu lập tức cảm giác da đầu tê dại.

Cảm giác là cái đích cho mọi người nhắm đến, nếu trong tình huống bọn hắn có thực lực quả thật là rất tốt.

Nhưng trong tình thế như hiện này tuyệt đối chẳng phải chuyện hay ho gì!

Hai người ngậm chặt miệng, rúc lại vào trong góc.

Ta không lên tiếng ngươi sẽ không tìm thấy chúng ta.

Không tìm được chúng ta cho thấy chúng ta vừa khéo không ở đây.

Vương Y Vận nhìn qua thấy không ai hồi âm, cũng cho rằng không có ở đây, vừa chuẩn bị nói câu khác một giọng nói đột ngột vang lên.

"Ôi chao, không ngờ đến đây cũng có người biết ta"

"Ta chính là phu quân chưa cưới của Thi Thanh tông chủ Vũ Bách Luyện Tông, Dịch Phong"

"Chào Vương trưởng lão."

"Chào các vị tiên hữu"

Dịch Phong mỉm cười bước ra, ôm quyền vái chào xung quanh.

Nhất thời.

Anh mắt của tất cả mọi người bao gồm Vương Y Vận đều tập trung vào Dịch Phong.

Nhưng mà.

Giang Tả Giang Hữu tưởng thoát khỏi một kiếp suýt nữa không thở nổi.

Đại gia của ta.

Ngài thật đúng là đại gia.

Nếu che giấu không lộ diện cũng không mấy ai quen biết bọn hắn, đến khi thi đấu làm đệm lưng thì làm đệm lưng thôi, bỏ chạy là được.

Ngươi thì hay rồi sợ người ta không biết là ngươi.

Bây giờ như vậy đến lúc thi đấu, e rằng bọn hắn sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Ngón chân hai người cắm chặt xuống đất, sắp moi ra tòa lâu đài dưới đất.

Hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống.

Vương Y Vận đánh giá Dịch Phong từ trên xuống dưới.

Vậy mà có chút không nhìn ra thực lực của Dịch Phong.

Có điều cũng không chú ý lắm.

Thủ đoạn của bát giới đây ra đó, thủ đoạn có thể che giấu thực lực cũng không tính là gì.

"Cố gắng lên, mong chờ biểu hiện của ngươi, ta sẽ chú ý đến ngươi."

Vương Y Vận cười khẽ.

Đồng thời nhìn những người khác nói: "Các vị còn lại cũng như vậy, mong hãy điều chỉnh trạng thái thật tốt, đến khi tranh đấu có thể đạt được thành tích tốt nhất"

Nói xong Vương Y Vận dẫn người quay lưng rời đi.

Mà những người khác ở hiện trường vẫn tập trung ánh mắt lên người Dịch Phong.

Có thù hận.

Có hâm mộ.

Có đố kỵ.

Có khinh thường...

Có người lập tức đến kết giao.

Càng có nhiều người như có điều suy nghĩ.

Bất kể thế nào kết quả cuối cùng là Dịch Phong, kẻ khiến mọi người không nhìn rõ thực lực đều bị tất cả mọi người chú ý.

Những kẻ dùng ánh mắt khác nhìn hắn, Dịch Phong không để ý.

Còn về mấy người nịnh bợ hắn, Dịch Phong thành thạo chào hỏi bọn hắn.

"Đến khi đó Dịch huynh phải chăm sóc chúng ta nhiều hơn"

Vài người trẻ tuổi chắp tay nói.

Thân phận của bọn hắn không thấp, ai nấy đều có thân phận đệ tử thủ tịch.

Tuy là vậy nhưng thực ra bọn hắn đều không nắm chắc cuộc thi này.

Bọn hắn thấy dù không nhìn thấu thực lực của Dịch Phong, nhưng người có thể khiến Vương Y Vận đơn độc nhắc đến nhất định phải có chút bản lĩnh.

"Được thôi, đến khi đó nhất định sẽ chăm sóc."

Dịch Phong cười nói.

Dịch Phong vừa dứt lời, đầu ngón chân của Giang Tả Giang Hữu lại lần nữa cắm xuống đất.

Ông trời ơi.

Người ta ai nấy đều có thân phận đệ tử thủ tịch, còn ngươi là kẻ ngay cả núi cũng leo không nổi, vậy mà còn muốn chăm sóc người ta?

Đùa sao.

Bọn hắn thậm chí có thể tưởng tượng sau khi mấy đệ tử thủ tịch trước mắt biết được thực lực thật sự của Dịch Phong sẽ phẫn nộ thành dáng vẻ gì.

Hai người lôi kéo Dịch Phong.

Dịch Phong đang trò chuyện hăng say, chẳng thèm để ý bọn hắn.

Sắc mặt hai người sốt ruột lại không tiện nói thẳng trước mặt người khác, dứt khoát cắn răng mặc kệ Dịch Phong.

Hai huynh đệ đi thẳng về phòng.

"Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ bế quan, bế quan cho đến khi cuộc thi kết thúc" Đóng cửa phòng lại, Giang Tả ngồi xếp bằng trên giường sắc mặt âm trầm nói.

"Đúng, bế quan cho đến khi cuộc thi kết thúc, kết thúc rồi đưa hắn bỏ chạy, một khắc cũng không dừng lại" Giang Hữu cũng nói vậy.

Bọn hắn không muốn cùng Dịch Phong trải nghiệm tình cảnh xấu hổ mất hết mặt mũi.

Sau khi trò chuyện xong với đám người nịnh hót, Dịch Phong dẫn theo Tô Bạch rời khỏi thiên điện.

Thực ra không phải Dịch Phong không nghĩ đến vấn đề của mình.

Tại sao hắn đường đường là tu vi Kim Tiên cấp sáu mươi lại không thể ích cốc.

Cũng không giống người khác bế quan rất nhiều năm, hắn lại không chịu nổi thâu đêm. Thậm chí leo cầu thang cũng mệt muốn chết.

Chuyện này khiến hắn có chút nghi ngờ thực lực của mình.

Cảm giác này rất không tốt.

Nhất là trong trường hợp này, cho nên hắn dự định tìm Tô Bạch thí nghiệm đàng hoàng một chút.

Hai người rời khỏi rất xa thiên điện, đi ra sau núi.

Cuối cùng dừng lại ở một nơi không người.