Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1011: Bọ hung cảnh giới Chân Tiên (2)




Phải biết những hắc khí này cực kỳ khủng khiếp, như giòi bám trên xương, hoàn toàn không thể thanh trừ, chỉ càng tích lũy càng nhiều.

Mà tích lũy nhiều chẳng những sẽ ảnh hưởng tu vi, càng ảnh hưởng đến thần chí khiến người ta phát điên hóa ma.

Vô số cái chết của người canh giữ, toàn bộ đều do những hắc khí này quấy phá.

Có thể nói những hắc khí này là một thanh kiếm sắc bén treo ở ngực của mỗi người bọn hắn.

Đồng thời cũng là nguyên nhân bọn hắn biết rõ tiếp tục kéo dài như vậy mỗi người đều sẽ rơi vào kết cục kia, nhưng vẫn muốn trấn thủ nơi đó.

Bởi vì một khi sương mù đen bao phủ tiên giới cùng bát giới, nơi này sẽ dần dần trở thành luyện ngục.

Mỗi người đều trở thành cái xác không hồn.

Cho nên giờ phút này sau khi hai người phát hiện hắc khí trong cơ thể biến mất hơn phân nửa, khỏi phải nói hưng phấn biết mấy "Sao lại thế này?"

"Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mạnh mẽ như bọn hắn, giờ phút này cũng hoàn toàn không thể duy trì tâm cảnh bình thản như trước, khoảnh khắc này cao giọng hét lên.

"Chẳng lẽ do chúng ta rời khỏi vòng biên, bởi vì không có sương mù đen ảnh hưởng cho nên dần dần biến mất?"

Hoang Chấn suy đoán nói.

"Ngươi cảm thấy có thể sao?"

Trần Hiền trừng ông ta.

Nếu thật sự là vậy, áp lức của những người thủ biên như bọn hắn cũng sẽ không lớn như thế.

Vậy thì có thể luân phiên đến đó, cách một khoảng thời gian đổi một nhóm nhân mã rời khỏi vòng biên, chờ hắc khí trong cơ thể biến mất lại trở về.

Cứ như vậy bọn hắn hoàn toàn không có thương vong, càng sẽ không có người phát điên hóa ma.

Hoang Chấn cũng biết mình đã nói một câu não tàn, vẻ mặt xấu hổ mấp máy môi.

"Có lẽ gần đây có gì đó ảnh hưởng chúng ta!"

Trần Hiền trịnh trọng nói, đồng thời trong mắt lóe lên ánh sáng.

Bởi vì ông ta nghĩ nếu thật sự có bảo vật nào đó tồn tại, từ đó có thể khiến hắc khí trong cơ thể bọn hắn biến mất, chẳng phải sau này khi người thủ biên khác gặp phải tình trạng hắc khí lan tràn nghiêm trọng, đều có thể mượn dùng nó để tránh thoát hay sao?

"Mau tìm xung quanh."

Trần Hiền vội nói.

Hoang Chấn gật đầu.

Hai người bèn quan sát xung quanh.

Gần như cùng một lúc đều dời ánh mắt về phía căn nhà tranh kia.

Bởi vì xung quanh cũng chỉ có căn nhà tranh kia là có khả năng nhất.

Nhưng bởi vì chủ nhân không ở đây, bản thân bọn hắn có việc cầu người ta, để tránh chọc chủ nhân không vui cho nên đến đây lâu như vậy, trước giờ bọn hắn chưa từng vào căn nhà tranh kia.

Nhưng trước mắt để làm rõ tình hình, bọn hắn không thể không vào đó xem thử.

"Mạo phạm rồi."

Trước cửa, Trần Hiền cúi đầu nói một câu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà tranh.

Do đã nhiều ngày không có ai vào ở, thêm vào gần đây trời mưa, cho nên sau khi đẩy cửa nhà tranh ra một mùi mốc meo truyền đến.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều bị hai người thu vào đáy mắt.

Chẳng có thứ gì cả.

Hai người nhìn nhau, xem ra không liên quan đến căn nhà tranh này.

"Như vậy đi trong phạm vi mười dặm quanh đây, hai người chúng ta chia ra tìm kiếm" Trần Hiền dặn dò nói.

"Được!"

Hoang Chấn cũng biết tính quan trọng khi làm rõ chân tướng này.

Sau khi hai người quyết định xong chia nhau bay ra ngoài.

Với thực lực của hai người chỉ là phạm vi mười dặm thôi, thực ra liếc mắt một cái cho dù có là con muỗi bọn hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng vì cẩn trọng bọn hắn vẫn tỉ mỉ tìm kiếm một phen.

Nửa canh giờ sau, hai người trở lại tập hợp ở căn nhà tranh.

"Có phát hiện gì không?" Trần Hiền hỏi.

"Có!"

Hoang Chấn hít sâu một hơi, nói: "Tuy phát hiện này không phải mấu chốt khiến hắc khí trong nội thể của chúng ta tan biến, nhưng cũng đủ để chứng minh trong núi này nhất định ẩn giấu thứ gì đó mà chúng ta không biết"

"Cho nên ngươi đoán xem ta nhìn thấy cái gì?"

"Cái gì?"

Trần Hiền nín thở, nhìn chằm chằm Hoang Chấn hỏi.

Dưới ánh mắt mong đợi của Trần Hiền, Hoang Chấn nói từng câu từng chữ: "Ta nhìn thấy một con bọ hung cảnh giới Chân Tiên!"

"Ngươi không nhìn lầm chứ?"

Trần Hiền đầu đây dấu hỏi.

Bọ hung cảnh giới Chân Tiên quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

Ông ta thật sự khó có thể tưởng tượng, thứ đó dựa vào cái gì để tu luyện.

Chẳng lẽ là dựa vào việc lăn phân sao?

"Đương nhiên không nhìn lầm." Vẻ mặt Hoang Chấn trịnh trọng nói: "Không chỉ như thế, ta còn phát hiện trừ con bọ hung này ra, còn có vài con thỏ, ong mật, bướm cũng đều là cảnh giới Chân Tiên."

"AI?

Trần Hiền lập tức hít khí lạnh.

Trợn to mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Tuy nói là thời đại tu luyện, là sinh vật đều có thể tu luyện, nhưng chủng tộc khác nhau sẽ quyết định giới hạn trên.

Mấy thứ như ong mật con thỏ, tu luyện nhiều nhất cũng chỉ tăng chút thọ nguyên thôi.

Có thể nói mức độ kinh hãi khi thứ này biến thành Chân Tiên mang đến cho ông ta, còn mạnh mẽ hơn so với việc một nam nhân bị chặt đứt nam căn lại một hơi khiến lão bà hắn mang thai ba ngàn đứa con.