Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1002: Chân Tiên tầng mười (2)




"Sư tôn, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này tiểu đệ tử Phạm Kiến bước vào, vẻ mặt ngơ ngác hỏi.

Sắc mặt Tôn Tử My cứng ngắc nói: "Thần điểu của Bách Luyện Tông chúng ta... biến mất rồi!"

Rất nhanh.

Tin tức Thất Thải Hắc Ô mất tích.

Tựa như cuồng phong quét qua toàn bộ tông môn.

Gần như trong thời gian cực ngắn, đã tryền đến các trưởng lão cùng đệ tử.

Đại trưởng lão triệu tập tất cả cao tầng tông môn, mở hội nghị khẩn cấp.

Đương nhiên nơi này không bao gồm tông chủ Thi Thanh Vũ và Dịch Phong.

Người trước là bởi vì đang bế tử quan.

Mà người sau bị nhóm đại trưởng lão tự động xem nhe.

Bọn hắn hoàn toàn không coi Dịch Phong ra gì.

Trải qua thảo luận xuyên suốt.

Cuối cùng Tôn Tử Mi và nhóm cao tầng cũng đã cho ra kết luận... Tông môn lân cận, có một vị cường giả siêu cấp lui tới.

Mà tu vi của vị cường giả này ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Chân Tiên tầng mười!

Thất Thải Hắc Ô và tất cả đại yêu sau núi hẳn đã bị vị cường giả siêu cấp này bắt đi.

Bây giờ.

Bọn hắn không rõ vị cường giả siêu cấp này rốt cuộc là địch hay bạn.

Rốt cuộc có địch ý với Bách Luyện Tông của bọn hắn hay không.

Để đề phòng lỡ như, tông môn lập tức khởi động phòng bị cấp một, bắt đầu điều tra triệt để chuyện này.

Nhất thời.

Trong tông môn lòng người hoảng sợ.

Hai kẻ khởi xướng còn đang ở trong việc thảo luận chuyện làm màu.

Nghe lời nói của Tô Bạch, Dịch Phong gật đầu nói: "Lòng hư vinh thì ai cũng có, chuyện này ta có thể hiểu, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."

"Nói như vậy ngài đồng ý để ta đi sao?" Tô Bạch vui vẻ nói.

"Ngươi đi cũng được, nhưng mà..."

Dịch Phong có chút khó xử: "Nhưng mà ta chỉ cho người chút xíu tu vi thôi, cũng không biết ngươi đến đó liệu có thể khống chế được tỉnh hình không."

"Có thể! Tuyệt đối có thể!"

Tô Bạch liên tục gật đầu.

Thật không biết đại nhân rốt cuộc có bao nhiêu tu vi, vậy mà bảo những tu vi đã cho hắn ta là "chút xíu".

Sợ là đại nhân có hiểu lầm gì đó với chút xíu này rồi?

Nhưng suy nghĩ lại.

Tu vi của mình cũng coi như số một trong toàn bộ võ giới, nhưng trong lòng đại nhân e rằng cũng chỉ là chút xíu mà thôi.

Dịch Phong thở dài, nói: "Như vậy đi, ta sẽ cho ngươi thêm một món đồ nhỏ, để ngươi dùng làm tiền mừng"

Nói rồi lấy một thanh trường kiếm ra, ném cho Tô Bạch.

Tô Bạch nhận trường kiếm nhìn thử, lập tức ngây ngốc.

Ngài gọi tiên khí đỉnh cấp là món đồ nhỏ sao?

Nếu mang thanh kiếm này ra ngoài, sẽ gây chấn động cho cả giới tu luyện đấy.

"Đại nhân, đây đây đây đây thật sự quá quý trọng rồi!"

Tô Bạch cầm tiên khí đỉnh cấp, hai tay run rẩy.

"Cái này mà quý trọng cái rắm gì?"

Dịch Phong bất mãn cau mày, cực kì ghét bỏ trừng mắt.

"Ta định trực tiếp vứt thứ rác rưởi này đấy. Dù sao ngươi đi tặng lễ cho bạn gái cũ, cũng không cần phải là món đồ quý trọng gì, thanh trường kiếm này vừa khéo."

Tô Bạch lập tức dở khóc dở cười.

Có lẽ đây là tầm mắt của đại lão...

Sau đó Dịch Phong hạ lệnh đuổi khách, Tô Bạch chỉ đành ngàn ân vạn tạ nhận tiên khí đỉnh cấp ra khỏi tiểu viện.

Ngày hôm sau.

Tô Bạch rửa mặt đơn giản xong bèn thay y phục tạp dịch của Bách Luyện Tông, trở về thành Thiên Vân..

Từ nhỏ hắn ta cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, sinh sống ở chỗ này mười mấy năm, có thể nói cực kì quen thuộc với nơi này.

Rất nhanh.

Hắn ta đã tới trước phủ thành chủ.

Bạn gái cũ gả cho nhỉ tử thành chủ, hôn lễ tất nhiên sẽ cử hành ở phủ thành chủ.

Lúc này phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, cảnh tượng vui mừng.

Sau khi đăng kí vào cửa, bên trong trang trí càng thêm rực rỡ, khách khứa gần như đã ngồi đây cả đại viện.

Hôm nay là đại hôn của nhi tử thành chủ, các gia tộc có danh dự có uy tín trong thành tất nhiên đều đến tham dự.

"Tô Bạch, huynh đến rồi à?"

Chính vào lúc Tô Bạch đang ngây người, giọng nói nữ tử từ xa truyền đến.

Tô Bạch tìm nơi phát ra giọng nói kia, chính là bạn gái cũ khiến hắn ta vừa yêu vừa hận, Liễu Thiến Thiến.

"Tiểu Thiến, hôm nay nàng rất đẹp."

Nhìn Liễu Thiến Thiên mặc đồ tân nương trang điểm lộng lẫy, Tô Bạch tán thưởng một tiếng.

Liễu Thiến Thiến bước qua, đánh giá Tô Bạch.

Mày nhỏ không khỏi cau lại, ghét bỏ nói: "Huynh đến Bách Luyện Tông nhiều năm như vậy, tại sao ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không làm được thế?"

Nếu khi trước nghe thấy câu này, trong lòng Tô Bạch nhất định rất khổ sở.

Nhưng bây giờ hắn ta lại thản nhiên cười nói: "Bây giờ tuy ta vẫn còn là tạp dịch, nhưng ngay cả đại trưởng lão của Bách Luyện Tông cũng chẳng bằng ta"

Liễu Thiến Thiến lắc đầu: "Nhiều năm trôi qua như vậy, tu vi của huynh không tăng lên, lại học được bản lĩnh khoác lác rồi"

Tô Bạch vừa định nói thêm gì đó, bên cạnh lại vang lên giọng nói xen vào của lão phụ nhân.

"Tiểu Thiến à, nữ nhi ngoan của ta, Trần công tử đang ở phía trước đợi con, con đang nói chuyện với ai thế?"

Lúc nói chuyện.

Một lão phụ nhân cài hoa hồng trên đầu, trang điểm đậm, mặt đây sát khí bước qua.