Thì Ra Cậu Ấy Thích Tôi

Chương 20: Chương 20




Buổi sáng thức dậy tôi đã tỉnh táo hơn, nhớ lại sự sụp đổ và sự ngang ngạnh tối qua của mình tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu ấy có làm sai gì đâu mà lại phải nghe tôi lải nhải cả đêm cơ chứ?

Mất mặt quá đi.

“Sao không cúp điện thoại?” Tôi mở miệng giọng nói khàn khàn.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói cậu ấy vang lên, không giống như vừa mới dậy chút nào.

“Thật xin lỗi, cậu cứ coi như tối hôm qua tôi bị điên đi, đừng để tâm.” Sau khi tỉnh táo lại tôi nhớ tới sự vô lí của bản thân tối hôm qua là tôi lại muốn đi c.hết quá.

“Cậu muốn tới Tô Châu không?” Cậu ấy đột nhiên hỏi.

Tô Châu?

Cậu ấy chưa tỉnh ngủ à.

“Không đi.”

“…” Cậu ấy trầm mặc không lên tiếng.

“Tối qua tôi đau lòng quá mới nói với cậu nhiều như vậy, chứ không…”

Tôi nghĩ cậu ấy hiểu lầm tôi có ý với cậu ấy rồi.

Tôi hơi loạn.

“Ừ, không sao đâu, chẳng phải cậu muốn phản kháng à?" Cậu bình tĩnh mở miệng.

“Phản kháng cũng không phải bỏ nhà ra đi? Lại còn tới nơi xa như vậy nữa.” Tôi cạn lời.

Tôi cảm thấy ít nhiều cậu ấy cũng có chút điên cuồng rồi.



Đúng là tôi muốn phản kháng thế nhưng đi tới nơi cách đây hơn một nghìn km để phản kháng á?

Một người chưa từng ra khỏi Thành Đô như tôi sao?

“…” Cậu ấy cười xùy một tiếng: “Như vậy cũng không thể đưa cậu đi được sao?”

“Không được.”

“Ừ.”

Cậu ấy không rủ tôi tới nữa.

Sau khi cúp điện thoại tôi vẫn cảm thấy đề nghị của cậu ấy quá là điên cuồng.

Tắm rửa xong tôi đi ra ngoài, bố mẹ tôi đã ngồi sẵn ở bàn ăn đợi tôi rồi.

Tôi không muốn đi qua đó.

Thế nên quay người đi về phòng.

“Viên Viên, con qua đây.” Bố gọi tôi lại.

Tôi không nghe tiếp tục đi về phòng.

Bố tôi đẩy cửa phòng rồi đi vào.

“Viên Viên, con giận dỗi mẹ con chuyện gì vậy?” Bố tôi mang đồ ăn sáng đặt lên trên bàn.

“Con không giận dỗi.” Tôi buồn bực không muốn nói chuyện.

“Vậy mẹ con nói con không muốn thi nghiên cứu sinh là thật à?”



“…” Tôi không nói chuyện nữa.

Nói không muốn thi là lời nói trong lúc tức giận, tôi chỉ không muốn nghe theo sự sắp đặt của mẹ thôi.

Cho dù tôi có thi thì cũng không thi vào Bắc Đại gì đó, chẳng lẽ tôi lại không biết tự biết mình biết người sao?

“Được rồi, không nhắc tới chuyện thi nghiên cứu sinh nữa, lát nữa con ra ngoài làm lành với mẹ con đi, bà ấy tức quá tối qua còn không ăn tối kia kìa.”

“Con có thi hay không thì liên quan gì tới việc ăn uống của mẹ?” Tôi nhọc lòng quá.

“Con cũng biết mẹ con bị cao huyết áp mà, cần gì phải tức giận với bà ấy như thế.” Bố tôi thở dài một hơi.

“Con không muốn tức giận với mẹ, nhưng mà hồi nhỏ thì mẹ xem trộm nhật kí của con, lớn lên thì giám sát QQ, Weibo, wechat của con, thậm chí còn kết bạn với bạn của con để tìm hiểu tình hình của con nữa…”

“Mọi người xung quanh đều cảm thấy con là thứ kì lạ, bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi khi nhận được tin nhắn của mẹ, con không có bạn bè gì cả.”

“Con cũng là người, không phải cái máy, con cũng muốn có nhiều bạn bè, tham gia tụ tập, cùng nhau cười đùa, cùng nhau khóc như các bạn nữ khác…”



Có lẽ là tôi quá kích động thế nên bố tôi vô cùng kinh ngạc.

Như thể từ trước đến nay ông không hề biết vậy.

Ông trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tính tình mẹ con như thế nào con còn không biết sao, nhưng mà dù sao bà ấy cũng vì muốn tốt cho con thôi.”

Khoảnh khắc đó lời nói của bố tôi như sấm sét giữa trời quang.

Tôi đứng ngây ra đó cả người tê rần.

Một câu vì muốn tốt cho tôi chính là sự áp đặt đạo đức lớn nhất đối với tôi.

Bọn họ đã từng hỏi qua cảm nhận của tôi chưa?