Thị Ngược Thành Tính

Chương 34




Chỗ đến cư nhiên là một cái kho hàng, một cánh cửa làm bằng đá thật lớn được khóa lại bằng bảy tám ổ khóa thật lớn.

“Ngươi dẫn ta vào thích hợp sao?” Sau khi vào cửa, nhìn thấy bên trong tràn ngập các loại ngọc khí cùng đồ chơi quý giá, cả những thứ chưa từng nghe tên chưa từng được gặp cũng được chất thành cả tòa núi, Hàn Lượng không khỏi đặt câu hỏi.

“Sợ cái gì, đây bất quá chỉ là một trong những cái khố của quý phủ, đều là chút ngoạn ý dùng để thưởng cho hạ nhân.” Tiểu Hà Tử lại hạ giọng nói: “Hôm nào đó khi chủ tử rảnh, ngài nói với ngài ấy mang ngài đi Lục gia khố nhìn một cái đi, lại chọn thêm vài món tốt hơn.

Hàn Lượng nhìn một chút, lại nói cùng Tiểu Hà Tử: “Này ngươi cũng dám nói cho ta biết, không sợ chủ tử của ngươi xử phạt ngươi?”

“Mới sẽ không đâu, chủ tử rất thương ta.” Tiểu Hà Tử không cho là đúng, “Hơn nữa Tiểu Hà Tử cũng không phải là kẻ không có mắt, chủ tử đối ngài là cái dạng gì? Tiểu Hà Tử chẳng lẽ còn không rõ sao? Mật thất kia ngài nghĩ là ai cũng có thể vào sao?”

“Này nhưng ta có biết đến, nghe nói chỉ có giáo chủ mới có thể đi vào.” Hàn Lượng đi đến trước một đống vật phẩm trang sức để trên chiếc bàn làm bằng bạc, nhìn đến bên trong có đôi khuyên tai bạch ngọc sáng trong lóa mắt liền cầm lên nhìn xem.

“Đúng vậy.” Tiểu Hà Tử nhìn đến Hàn Lượng cầm lấy gì đó, không khỏi mở miệng khen: “Ánh mắt công tử thật tốt, đây là tuyết ngọc.”

“Tuyết ngọc? Ngọc còn có thể làm thành loại hình dạng này?” Hàn Lượng nhìn đôi khuyên tai không khỏi đặt câu hỏi. Đặt ở hiện đại, đó bất quá chỉ là một hình thức đơn giản, một cái vòng tròn vô cùng đơn giản mà tiệm trang sức nào cũng có, cái gì bạc cái gì vàng cũng không hề hiếm lạ, nhưng vòng tai bằng ngọc thì Hàn Lượng chưa từng thấy qua.

“Tuyết ngọc nguyên là một loại bạch ngọc cực kỳ trân quý, gần như trong suốt, không chút tỳ vết, loại này tìm được rất ít, chủ yếu là dùng để chạm thành bạch long đưa vào trong cung, số lượng lưu lại cũng chỉ đủ để làm vài loại ngoạn ý vụn vặt,lại là làm cái loại hình thức đơn giản ít người thích này, cho nên mới để ở chỗ này, bằng không với giá trị của tuyết ngọc cũng sẽ không xuất hiện ở khố này.” Giải thích là Hạ Thiên, lại đổi lấy một cái xem thường của Tiểu Hà Tử, làm cho Hạ Thiên nguyên bản là muốn lấy lòng Tiểu Hà Tử lại không biết mình đã làm sai chỗ nào.

“Ta lấy đi không thành vấn đề sao?” Hàn Lượng thưởng thức thứ trong tay rồi hỏi.

“Công tử cứ việc lấy đi. Chính là chỉ loại tiểu ngoạn ý như vậy không thấy quá đơn giản sao? Còn không bằng chờ chủ tử đưa ngài đi khố chọn vài thứ tốt hơn.” Nguyên bản người làm chủ kho hàng vốn nên là Hạ Thiên, Tiểu Hà Tử lại đương nhiên nói, lại còn ban cho Hạ Thiên vừa muốn mở miệng một cước, làm cho Hạ Thiên chỉ có thể gật đầu, không dám tùy tiện lên tiếng. Dù sao mười câu Tiểu Hà Tử nói đã có tới tám chín phần là thánh chỉ đối với Hạ Thiên, một đôi tiểu ngoạn ý cũng không có vấn đề về nguyên tắc, muốn lấy liền lấy.

“Nam nhân đơn giản rất tốt, mang những thứ phức tạp không sợ bị chê cười sao?” Hàn Lượng trực tiếp cầm trong đó một cái mang lên tai phải của mình. Nhớ ngày đó việc đeo khuyên tai này là người bạn gái đầu tiên của hắn nói cho hắn, nói cái gì mỗi người một cái thì sẽ thiên trường địa cửu, còn chạy đi mua một đôi khuyên tai cho mỗi người mang một cái, cuối cùng lại bởi vì hắn xé kiện đồ hiệu Chanel của nàng thì nàng liền tát hắn một bạt tay rồi chạy đi.

“Gì chứ, công tử mang thật sự rất đẹp.” Tuyết ngọc trong suốt thuần túy cùng khí chất đạm mạc lạnh lùng của Hàn Lượng hòa trộn cùng nhau làm nổi bật đối phương, hình thành một vẻ đẹp xa cách, giống như mây nơi cuối chân trời, làm cho người ta không thể nắm bắt được chỉ có thể nhìn lên mà thở dài.

Hàn Lượng không trả lời, kéo kéo khóe miệng thưởng cho Tiểu Hà Tử mạt cười nhẹ, đem một cái vọng tai khác cất vào trong lòng.

“Công tử còn muốn chọn gì khác không?” Tiểu Hà Tử lại hỏi, tổng cảm thấy Hàn Lượng chỉ lấy một đôi khuyên tai quả thật quá ít, giống như đang bạc đãi hắn.

Hàn Lượng ngẩng đầu nhìn quanh, nơi nơi đều là những thứ dùng để bài trí hy những thứ như vòng tay linh ***, thật sự không có gì đặc biệt, thế là lắc đầu. “Đi thôi, không có gì có thể chọn.” Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Ba người một đường trở về, đi qua nơi nhóm công tượng đang tạo hình cho ngọc thạch, Hàn Lượng liền tò mò bước lại nhìn xem.

“Công tử thích hình thức nguyên thạch? Cũng có thể nói cho nhóm công tượng làm.” Tiểu Hà Tử vỗ vỗ mấy khối ngọc thạch tốt nhất trước mặt, một mặt hướng Hàn Lượng đề cử.

Trong mắt Hàn Lượng hiện lên một đạo *** quang, “Hiện tại không cần, ta là muốn học làm sao để tạo hình cho ngọc thạch.”

“Học cái này làm cái gì? Bất quá chỉ là việc của hạ nhân mà thôi.” Tiểu Hà Tử kỳ quái.

“Ngươi ít quản đi.” Tiểu Hà Tử vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Hà Tử. “Công tử muốn dạng gì, ta sẽ tìm cho ngươi.”

Hàn Lượng nhìn ánh mắt của Hạ Thiên, không khỏi nhẹ nhàng cười, “Tốt nhất là noãn ngọc, hàn ngọc cũng tốt.”

“Ngài đi theo ta.” Hạ Thiên dẫn Hàn Lượng đi đến một hướng khác.

“Các ngươi đợi ta.” Tiểu Hà Tử sau khi sửng sốt một lúc lâu, không rõ hai người sao đột nhiên trở nên tốt như vậy, vội vàng chạy theo.

Hạ Thiên đem Hàn Lượng mang đến khố chứa nguyên thạch, ngoài phòng là một mảnh thạch tràng, nơi nơi phân tán những khôi nguyên thạch, ngay trước khố phòng còn có hai khối thật lớn, phía bên trong cũng là ngọc thạch nguyên chất, bất quá so với bên ngoài càng thêm hiếm lạ.

“Công tử muốn bao nhiêu?” Hạ Thiên cũng theo Tiểu Hà Tử kêu Hàn Lượng là công tử.

Hàn Lượng lộ ra mạt cười tà, lấy tay so so, “Gần một thước là được.”

Hạ Thiên nghĩ nghĩ, lấy ra một khối noãn ngọc thượng đẳng: “Tám tấc đủ không?”

Hàn Lượng tiếp nhận nhìn nhìn, “Chấp nhận được.”

“Nhìn thêm cái khác?” Hạ Thiên hỏi.

“Hảo.”

Tiểu Hà Tử nghẹn họng trân trối nhìn Hàn Lượng cùng Hạ Thiên ở trong thạch khố chọn lựa, không roa vì sao ngọc khí đã tạo hình tốt không chọn, một đống nguyên thạch không khuông không dạng này lại có cái gì có thể chọn a?

Cuối cùng, Hàn Lượng trừ bỏ noãn ngọc ban đầu, còn chọn một khối hàn ngọc, một khối dương chi bạch ngọc cùng một khối phỉ ngọc màu đỏ.

Hạ Thiên cười khẽ: “Công tử quả thật biết chọn”

Hàn Lượng lắc đầu, “Ta đối thứ này không biết gì cả.” Đem đồ chọn tốt đưa cho Tiểu Hà Tử, “Nhớ mang về giúp ta.”

Tiểu Hà Tử ngây ngốc tiếp nhận, không nghĩ tới Hàn Lượng thật đúng là muốn lấy mấy thứ này. “Công tử thật muốn học điêu khắc ngọc khí?”

“Tự nhiên là thật.” Hàn Lượng gật đầu.

“Ta đi an bài, nhất định chọn sư phó tốt nhất cho ngài.” Hạ Thiên nói.

“Không cần phiền hà, ta cũng chỉ học một ít thôi.” Hàn Lượng nói, “Đừng chậm trễ chính sự của các ngươi.”

“Không sao.” Hạ Thiên cười, “Nói không chừng ta còn có thể học cùng ngài a.”

Hai người đối diện, nở nụ cười thâm ý, Tiểu Hà Tử không hiểu ra sao càng khiến tiểu tâm can loạn chiến. Tổng cảm thấy tươi cười của bọn họ không có hảo ý, không biết là ai không hay ho, không phải chính mình là được!

Đi dạo một buổi chiều, sắc trời cũng muộn, ba người quay lại Tìm Lộc Uyển, Lục Đỉnh Nguyên sớm đã nói xong chính sự, đang chờ trong viện cùng Phi Ảnh, Lục thúc đã đi chuẩn bị cơm chiều, Tiểu Hà Tử chạy nhanh đi hỗ trợ.

“Tham quan vui vẻ sao?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi, tự nhiên biết buổi chiều Hàn Lượng đi đâu.

“Ân. Còn ngươi?” Hàn Lượng hỏi lại, không khỏi nâng tay nhẹ chạm vào vùng lông mày hơi gồ lên của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ta sợ là phải đi một chuyến.” Lục Đỉnh Nguyên thở dài.