Thị Ngược Thành Tính

Chương 160




Phi Ảnh vừa phải lo lắng Lục Đỉnh Nguyên, vừa phải lo lắng thuộc hạ của Thu cung, còn phải sai người đi tìm hiểu tung tích của Hàn Lượng, cộng thêm người nào đó thỉnh thoảng quấy rầy, quả nhiên là bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tiểu Hà Tử thấy chủ tử lại là hộc máu lại là hôn mê, không còn tâm tình quả chuyện khác, chuyên tâm chăm sóc Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên hôn mê lần này, khoảng chừng năm sáu ngày, lại ngủ cũng không yên ổn, ngày ngày nói mớ, nói cũng là chút lời nói lo lắng an nguy của Hàn Lượng.

“Lượng…” Sáng sớm ngày cuối cùng, Lục Đỉnh Nguyên bị cảnh tượng trong mộng bừng tỉnh. Trong mộng Hàn Lượng bị tuyết chảy xuống vùi lấp, y đến muộn một bước, đi khắp Tuyết Sơn lại không tìm thấy chút dấu vết của hắn.

“Ta ở đây.” Mắt mở ra, Hàn Lượng lại ở trước mắt mỉm cười.

“Lượng?” Lục Đỉnh Nguyên ngây ngốc vươn tay, ngón tay đều đã đụng tới gò má ấm áp của Hàn Lượng, lại vẫn khó tin đây là thực sự.

“Ta ở.” Hàn Lượn vươn một tay nắm lấy bàn tay vuốt mặt mình của Lục Đỉnh Nguyên, tay còn lại thì lau đi mồ hôi lạnh trên trán của y.

“Đây là thật sao?” Lục Đỉnh Nguyên hoàn toàn không thể tin được, rút tay về tự đánh vào mặt mình. Cũng may Hàn Lượng công lực thâm sâu phản ứng mau, cản lại kịp, rồi mới thay thế tay của Lục Đỉnh Nguyên, nhéo nhéo khuôn mặt của y.

“Là thật, ta đã trở về.”

“Lượng!” Lục Đỉnh Nguyên lập tức nhào vào lòng Hàn Lượng, cũng không để ý ***g ngực cứng rắn của Hàn Lượng đụng đau cái mũi của mình, chỉ lo chôn đầu, hung hăng hấp thu hương vị của Hàn Lượng, hai tay gắt gao siết chặt lưng của Hàn Lượng, dùng sức tới mức gân xanh đều nổi lên.

Cũng may Hàn Lượng đã không yếu đuối như trước, cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ khẽ vuốt ve lưng Lục Đỉnh Nguyên an ủi: “Khiến ngươi lo lắng.”

Trải qua khoảng thời gian chạy khắp giang hồ này, Hàn Lượng đã biết được cổ nhân có bao nhiêu rụt rè, hơn nữa tước mặt người bên ngoài, là càng không thể có nửa điểm thân mật. Nhưng hôm nay Lục Đỉnh Nguyên ở ngay trước mặt một đám thuộc hạ liền cứ vậy mà nhào vào trong ngực của mình, lại dùng nước mắt tẩm ướt vạt áo của hắn, có thể thấy được hắn khiến y lo lắng đến trình độ nào. Hàn Lượng không tiếng động thở dài, ôm chặt Lục Đỉnh Nguyên, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt trừng mọi người.

Vẫn là Phi Ảnh hoàn hồn nhanh, kéo tứ hộ pháp đã ngốc lăng đi ra ngoài, còn thuận tay đống cửa phòng lại.

Đợi mọi người đi ra ngoài, Hàn Lượng mới bế Lục Đỉnh lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt y đã tràn đầy nước mắt. Ôm người vào mật thất, thế này mới dám lớn mât nói chuyên. “Sao lại khóc?”

“Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên lại dường như chỉ biết nói một tiếng này, ôm cổ Hàn Lượng, không ngừng dán sát Hàn Lượng mà cọ.

Hàn Lượng vừa đi vào phòng, vừa thuần thục kéo xuống quần áo của hai người. “Nhớ ta, ân?”

“…” Lục Đỉnh Nguyên không nói lời nào, chỉ run rẩy.

“Ta nhớ ngươi, rất nhớ.” Hàn Lượng cắn hôn Lục Đỉnh Nguyên, đè người xuống giường, không chút làm chuẩn bị, liền trực tiếp đem phân thât chen vào trong cơ thể của Lục Đỉnh Nguyên.

Hơn ba mươi ngày, Hàn Lượng chưa từng rời đi Lục Đỉnh Nguyên lâu như vậy! Mỗi ngày chỉ ngủ hai ba canh giờ, cơ hồ lật tung mỗi một gốc của Thiên Sơn đi tìm đóa hoa không biết yên lặng nở ở chỗ nào, thầm nghĩ thứ này là vật đại bổ có thể giúp Lục Đỉnh Nguyên khôi phục công lực. Tránh né các đồng nghiệp không biết tới từ môn phái võ lâm nào cùng đến tìm, tránh đi đại nội caothur không biết vì sao cũng đi vào Thiên Sơn, trốn người bản địa của Thiên Sơn, còn phải thỉnh thoảng tìm cơ hội truyền tin cho vài thuộc hạ của Thu cung chờ đợi dưới chân núi, Hàn Lượng một mình ở trên Thiên Sơn đi vào nơi càng lạnh càng nguy hiểm tìm kiếm. Chờ tới lúc thật vất vả tìm được Hoa Sen Tuyết, Hàn Lượng nhìn nụ hoa sắp nở, ước chừng canh hơn mười ngày mới chờ nó nở ra. Đợi hoa cuối cùng nở rộ, Hàn Lượng thật cẩn thận nhổ tận gốc hai cây hoa sen tuyết, lại không biết làm sao lại động đến tuyết đọng trên đỉnh núi, hắn lại cùng tuyết lở cướp thời gian, cuối cùng cướp được Hoa Sen Tuyết, lại suýt nữa bị tuyết chôn sống. Cũng may tuyết có chất xốp, không phải là khối băng mang theo lượng lớn cát đất, Hàn Lượng vừa tự giải cứu bản thân, ưu tiên bảo vệ, cũng là Hoa Sen Tuyết thật vất vả có được. Đến cuối cùng khi có thể xuống núi, lại phát hiện bởi vì mình canh Hoa Sen Tuyết không tiện truyền tin tức lại, một đám thuộc hạ của Thu cung liều lĩnh đi vào Tuyết Sơn, trùng hợp đụng phải tuyết lở do mình nhổ hoa tạo thành. Lại một đường đi nhặt người, chờ Hàn Lượng đem người cuối cùng cứu ra, mới một đường gấp gáp trở về.