Hậu đình của Lục Đỉnh Nguyên hung hăng cắn chặt ngọc thế làm từ ấm ngọc trong dũng đạo, tuy nói hình dạng không khác gì mấy vật kia của Hàn Lượng, làm cho y nháy mắt rơi vào tình trạng càng thêm điên cuồng, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, nhịp đập của Hàn Lượng, nhiệt độ cơ thể của Hàn Lượng, cho dù là ấm ngọc có hình dạng giống hệt cũng không thể thay thế được, vực sâu của dục vọng thăm thẳm đến mức khiến trong lòng y càng thêm sợ hãi cùng mất mát.
Lượng…
Nước mắt càng thêm gấp gáp chảy ra, cũng không phải tất cả đều là vì dục vọng. Muốn ôm ấp kia, muốn thân thể được nhồi đầy đồng thời cũng bị bờ ngực kia gắt gao giam cầm.
Tuy rằng dục vọng hung mãnh, nhưng nơi đáy lòng của Lục Đỉnh Nguyên vẫn luôn dư lại nửa điểm thanh minh, không bằng như lúc trước mỗi lần đều làm đến mức tâm trí đều không còn.
Lượng…Còn muốn… Không đủ… Không phải ngươi, loại đồ vật này cho ta nhiều hơn nữa cũng không đủ… Lượng…
Đáng tiếc Hàn Lượng không nghe được tiếng hò hét trong lòng của Lục Đỉnh Nguyên, chỉ khiến cây roi trong tay múa càng thêm tung bay.
Từ trước đến sau, từ gậy thịt đến song châu, lại đến khúc cán lộ ra bên ngoài của ngọc thế, thậm chí ngay cả kẽ mông của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng đều không bỏ qua, mỗi một roi đều làm cho thân thể Lục Đỉnh Nguyên hung hăng nhảy lên một chút, mà tần suất nhảy lên giống như là bị điện giật. Cuối cùng trước khi gậy thịt của Lục Đỉnh Nguyên sưng thành màu tím đậm, Hàn Lượng mở ra trói buộc nơi gốc của y, mà Lục Đỉnh Nguyên thì không cam lòng mà nghênh đón một lần cao trào dài dòng. Chất lỏng dâng trào đem gậy ngọc chôn ở trong cơ thể y đẩy bay ra ngoài, lại văng lên vài giây mới dừng lại, có thể thấy được có bao nhiêu gấp gáp. Mà ở phút cuối cùng phun ra, Lục Đỉnh Nguyên cũng ngất đi. Thẳng đến trước khi ngất xỉu, y vẫn không có một lần có thể kêu ra tên đầy đủ của Hàn Lượng.
Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên ngất đi, có chút đămchiêu mà bắt đầu gỡ xuống từng dụng cụ trên người Lục Đỉnh Nguyên. Trừng phạt như vậy rốt cục có ý nghĩa hay không? Bất quá là thỏa mãn dục vọng của Lục Đỉnh Nguyên thôi, thực sự có thể làm cho y quyết tâm luyện công sao? Hay là không như mong muốn, ngược lại sẽ khiến y vì thỏa mãn dục vọng mà cố ý không đàng hoàng luyện công? Hàn Lượng có chút mờ mịt.
Khi Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại, cơ hồ là bừng tỉnh. Bên cạnh không người! Lục Đỉnh Nguyên giật mình mở mắt, đến khi nhìn thấy bóng dáng trước giường mới an tâm.
Hàn Lượng ngồi trước bàn viết gì đó, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên người hắn, phủ lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
“Tỉnh?” Hàn Lượng cảm giác được ánh mắt nhìn về phía mình, quay đầy cho Lục Đỉnh Nguyên một nụ cười.”Ngươi cũng thật có thể ngủ, đã là sáng hôm sau.” Vừa nói, vừa thổi khô nét mực trên giấy, sau đó gấp lại đứng dậy đưa cho Phi Ảnh đang canh giữ ở chỗ cửa sổ ngoài phòng ngủ.
“Đứng lên ăn điểm tâm đi! Tiểu Hà Tử đã đem đồ ăn sáng đặt ở gian ngoài.” Hàn Lượng nói, bước lại giúp Lục Đỉnh Nguyên mang giày.
“Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên thật muốn nhào vào trong bờ ngực kia, nhưng ban ngày ban mặt, cửa sổ đều mở toang, y không làm được loại chuyện này. Trước mặt mọi người quỳ xuống trước mặt hắn là một chuyện, để cho người khác nhìn thấy chuyện thân mật của bọn họ lại là một chuyện khác.
Hàn Lượng vỗ vỗ tay của Lục Đỉnh Nguyên, kéo y đi dùng cơm.
Ba ngày này, Hàn Lượng cơ hồ không rời Lục Đỉnh Nguyên nửa bước, không phải nhìn y ăn cơm chính là cùng y luyện công. Vốn là như hy vọng làm bạn nhiều ngày khiến người cảm thấy ngọt ngào, nhưng không biết vì sao, trong lòng Lục Đỉnh Nguyên vẫn luôn cảm thấy bất an.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Hàn Lượng lại ấn Lục Đỉnh Nguyên xuống giường trong mật thất, vẫn đem phần gốc trói lại, nhưng không hề dùng bất kì đạo cụ kỳ quái nào, chỉ hung hăng phát tiết vài lần trong cơ thể y, thẳng đến gần hừng đông, mới cho Lục Đỉnh Nguyên giải phóng một lần.
Tuy rằng y khát cầu thân thể Hàn Lượng đã lâu, nhưng đáy lòng Lục Đỉnh Nguyên vẫn có chút đau đớn, ẩn ẩn cảm thấy được cái gì, lại vẫn không ngăn được sau khi bắn *** xong liền ngất đi.