Thị Ngược Thành Tính

Chương 145




Chờ tới lúc Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại, đã là buổi chiều 16 tháng giêng. Sở dĩ biết là buổi chiều, là vì ánh sáng nơi cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào. Nơi này không phải mật thất, nơi này là phòng ngủ của y.

“Chủ tử, ngài tỉnh.” Tiểu Hà Tử luôn luôn ở bên ngoài màn, nghe được thanh âm Lục Đỉnh Nguyên đứng dầy, liền chạy nhanh xốc màn lên, hầu hạ chủ tử thay đồ.

“Lượng đâu?” Lục Đỉnh Nguyên chớp mắt mấy cái, mỗi lần chuyện phòng the xong, trên cơ bản đều là do Hàn Lượng hầu hạ việc vặt cho y, đột nhiên tỉnh lại không thấy Hàn Lượng, thật là có chút không quen.

Bàn tay hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên của Tiểu Hà Tử hơi dừng lại, mắt cũng chớp chớp, có chút vô thố quay đầu nhìn Phi Ảnh đứng dựa người nơi cửa phòng.

“Công tử nói muốn ra cửa bàn chuyện, hai ngày nay không ở.” Phi Ảnh nói thật chậm, không biết là đang châm từ mài câu, hay là suy nghĩ gì.

“Hai ngày nay không ở?” Lục Đỉnh Nguyên có chút sững sờ. Hàn Lượng ở trong này không có gì quen biết, bàn chuyện gì lại cần tự mình đi? Hơn nữa vừa đi liền là hai ngày? “Ta đã biết.” Nhưng Lục Đỉnh Nguyên rốt cục là Lục Đỉnh Nguyên, không có thói quen nhiều chuyện, chỉ thản nhiên lên tiếng rồi bỏ qua.

Phi Ảnh lại nói thêm, “Hàn công tử dặn ta chuyển cáo chủ tử, làm cho ngài hai ngày này gia tăng luyện công, hắn nói…” Nói tới đây Phi Ảnh có chút không nói được nữa.

“Nói cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên mặc giày xong liền đứng dậy, cũng không cần Tiểu Hà Tử chải đầu, tùy tiện tìm sợi vải buộc lại liền xong.

“Hắn nói khi hắn trở về muốn kiểm tra.” Phi Ảnh cúi đầu, vội vã nói xong.

Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, rồi mới bật cười. “Biết.”

Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh liếc mắt nhìn nhau một cái, lại không mở miệng nữa.

“Tiểu Hà Tử,” Lục Đỉnh Nguyên để ý tới Tiểu Hà Tử khó được yên tĩnh, nói cũng là chuyện khác, “Bữa tối làm nhiều chút, ngươi cùng Phi Ảnh cũng cùng nhau ăn ở đây đi!”

“A?” Tiểu Hà Tử nhăn mặt, “Hàn công tử cố ý dặn dò, một ngày ba bữa của ngài đều phải là dược thiện, hơn nữa…” Hơn nữa ta đã đáp ứng Hạ Thiên bữa tối cùng hắn ăn a! Tiểu Hà Tử âm thầm thét chói tai trong lòng.

“Một ngày ba bữa đều là dược thiện?” Lúc này mặt nhăn không chỉ có Tiểu Hà Tử một người.

“Không chỉ vậy,” Tiểu Hà Tử vươn tay, “Còn cồng thêm một ngày hai lần Đại Bổ Đan.”

Nhìn viên thuốc trong tay Tiểu Hà Tử, Lục Đỉnh Nguyên thật sự không muốn nhận lấy. Y đã muốn uống thuốc một tháng được không? Sinh bệnh bị thương uống thuốc, y không phản đối, nhưng hiện tại y đã khỏe lắm a? Làm gì còn phải đem thuốc thành cơm mà ăn? Thậm chí ăn còn nhiều hơn cơm?

“Ngài ăn đi, thuốc này đều có lượng, Hàn công tử trở về muốn kiểm tra, đến lúc đó đếm không đúng, ngài không sợ bị công tử phạt sao?” Tiểu Hà Tử cũng thực bất đắc dĩ a! Hắn biết công tử thương chủ tử, nhưng vấn đề là không phải ai cũng giống hắn dám tùy tiện ép buộc chủ tử được không? Người bên ngoài hắn không biết, ít nhất hiện tại Tiểu Hà Tử hắn liền sợ tới mức bắp chân đều sắp rút gân.

Lục Đỉnh Nguyên không tiếng động thở dài, cầm lấy dược nuốt vào. Hiện tại ai cũng biết uy hiếp của y, vô luận chuyện gì, chỉ cần dọn Hàn Lượng ra, y liền thật sự không có cách.

Bị Tiểu Hà Tử quấy một trận, cũng quên muốn cùng Phi Ảnh và Tiểu Hà Tử ăn cơm. Đến chiều Phi Ảnh không biết chạy đi đây, đổi thành Thu Vân canh gác. Tiểu Hà Tử mang bữa tối cho y liền vội vàng bỏ đi, nhìn vẻ mặt nhộn nhạo kia, nhất định là đi gặp Hạ Thiên, Lục Đỉnh Nguyên cũng không ngăn cản hắn. Thế là biến thành Lục Đỉnh Nguyên một mình ăn cơm chiều.

Đã bao lâu không có chuyện như vậy? Lục Đỉnh Nguyên cầm đũa chọt chọt đồ ăn trong dĩa, dược thiện vốn đã không ngon, cộng thêm một người dùng bữa vô cùng lạnh lùng, làm cho y càng không muốn nuốt xuống. Đã quen với việc lúc ăn cơm có người làm bạn, đã quen với lúc ăn cơm có người chia thức ăn, đã quen với lúc ăn cơm có người nói y ăn quá ít liền trừng người nhìn y ăn hết một ngụm cơm cuối cùng…Nhiều thói quen như vậy, làm cho y lúc này đột nhiên vô cùng không quen. Mà phần không quen này, làm cho y không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.

Hiện tại Lượng đang làm gì? Đang ăn cơm sao? Hắn đi nơi nào? Ở cùng ai? Tại sao không nói cho ta biết? Tại sao không mang ta đi theo? Hắn sẽ không đi rồi không trở về đi?